Lý quản sự nói xong, sắc mặt Triệu Húc vẫn không thay đổi.
Vương Tử Anh ngồi dưới đất nhìn nhìn Triệu Húc, lại nhìn Lý quản sự cùng xe ngựa phía sau, đột nhiên, gã mở lớn hai mắt chỉ vào Triệu Húc: "Ngươi chính là nhi tử cô phụ đưa đi Nam Hoang?"
Triệu Húc không trả lời gã.
"Tứ thiếu gia, Tứ thiếu gia..." Lý quản sự cũng cầu tình.
Xem ra Vương Tử Anh này ngày thường làm nhiều việc ác, ngay cả quản sự của Ninh Vương phủ cũng sợ gã.
"Vậy ngươi còn không mau rút kiếm về? Nếu làm bị thương đến một sợi lông của bổn thiếu gia, cô mẫu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Sau khi biết thân phận của Triệu Húc, Vương Tử Anh không còn sợ hãi.
Vân Trân lén thả Hắc đại nhân vào trong xe, tình cờ nghe thấy gã kiêu ngạo kêu gào với Triệu Húc.
Lập tức nàng cảm thấy Vương Tử Anh này đúng là ngu xuẩn.
Nếu gã ngoan ngoãn không nói gì, không chừng Triệu Húc còn tha cho gã, nhưng...!
Đúng lúc này, phía trước có một đội nhân mã tới,đều mặc áo giáp thống nhất quy cách.
Thì ra vì bọn họ đánh nhau trước tường thành, kinh động thị vệ giữ thành.
Thị vệ nhận được tin, vội vàng tới.
"A, thì ra là Vương thiếu gia.
Vương thiếu gia không sao chứ?" Người dẫn đầu đội thị vệ vừa thấy Vương Tử Anh, liền muốn lấy lòng.
Vương Tử Anh thấy thị vệ giữ thành tới, thái độ càng kiêu ngạo, gã trợn mắt với Triệu Húc, sau đó muốn bò dậy.
Ai ngờ, gã vừa nhúc nhích, thanh kiếm kề trên cổ lập tức di chuyển theo.
"Ngươi, ngươi làm gì? Còn không mau buông kiếm xuống!" Vương Tử Anh giận dữ.
Kẻ dẫn đầu dội thị vệ cũng bất mãn nhìn Triệu Húc chằm chằm.
Nhưng Triệu Húc không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn nói với thị vệ giữ thành: "Kẻ này ở dưới chân thiên tử vô cớ cầm đao hành hung, làm phiền đại nhân giải gã đến Kinh Triệu Phủ, trả lại công bằng cho bọn ta."
Vừa dứt lời, mọi người ở hiện trường, Vương Tử Anh, đội thị vệ cùng bá tánh xung quanh đều choáng váng.
"Cái...!Cái gì? Ngươi muốn tố cáo Vương công tử?" Kẻ dẫn dầu đội