Câu cuối cùng của Lý Hổ mới là mấu chốt.
Không có người được chọn thích hợp!
Bởi vì không có người được chọn thích hợp, cho nên kế hoạch lúc trước mới chậm chạp không thể thực thi.
Nếu có người được chọn thích hợp, sự việc đã không phải như vậy.
Vân Trân nghĩ.
Lại qua hai ngày, Lý Hổ nói với nàng đã có người được chọn, là một mưu sĩ bên cạnh Triệu Húc.
Trong số những người đề cử, trước mắt vị mưu sĩ kia là người được chọn thích hợp nhất.
Ông ta đủ nhạy bén, đầu óc linh hoạt, có tài ăn nói, năng lực tùy cơ ứng biến cao.
Khi mọi thứ bên này đã chuẩn bị ổn thỏa, mưu sĩ kia lập tức xuất phát.
Nhưng mưu sĩ kia còn chưa xuống thuyền đã bị người của tộc Cổ Tát đuổi về.
Người của tộc Cổ Tát truyền lời thay Cổ Tát Cưu, nói không cần mưu sĩ hay sứ thần gì cả.
Nếu triều đình Vân Hán Quốc thật sự có thành ý, vậy bảo hoàng đế của họ tự mình tới trong quân của tộc Cổ Tát hòa giải đi!
Cổ Tát Cưu bảo Triệu Húc tự mình qua sông, tiến hành hòa giải với họ?
Gã rõ ràng chắc chắn triều đình Vân Hán Quốc không có thành ý, không phải thật lòng muốn hòa giải, do vậy mới cố ý đưa ra điều kiện triều đình bên này không thể đồng ý.
"Bệ hạ, tuyệt đối không thể!"
Khi Triệu Húc nói hắn định đồng ý yêu cầu của tộc Cổ Tát, những người khác liền cản hắn lại.
"Đúng vậy, bệ hạ! Ngài là thiên tử, là chúa tể của bá tánh thiên hạ! Nếu ngài xảy ra chuyện gì, bảo bá tánh trong thiên hạ phải làm sao đây?"
"Cổ Tát Cưu đưa ra điều kiện này rõ ràng là không thật lòng suy xét tới vấn đề giảng hòa với chúng ta! Bọn chúng chỉ là muốn kích bệ hạ tới, sau đó nhân cơ hội bắt bệ hạ lại, ý đồ gây bất lợi cho bệ hạ, còn xin bệ hạ tam tư!"
"Nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì, bảo thần trả lời triều đình, trả lời Thái Hậu, trả lời bá tánh thiên hạ sao đây!"
Mọi người khuyên nhủ.
Bởi vì bọn