Trong cung truyền tin tới, bảo Vân Trân chuẩn bị hồi cung ngày cuối năm.
...
Khi tin tức truyền tới chùa Kỳ Sơn, truyền tới tai Vân Trân, tâm trạng Vân Trân đã không còn lên xuống.
Từ khoảnh khắc Triệu Húc cưỡng ép đưa nàng về, nàng đã biết bản thân không thể thoát khỏi vận mệnh này.
Chẳng qua trong lòng từng ôm chút hi vọng.
Có thể kéo dài thêm một ngày thì hay một ngày.
Nhưng cuối cùng, có một số việc không thể trốn thoát.
Vân Trân hiểu.
Triệu Húc cũng biết nàng hiểu, cho nên trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ như vậy.
Nàng không biết thời điểm Triệu Húc hạ đạo thành chỉ này, trong cung có tình cảnh gì? Tô Thái Hậu sẽ có phản ứng ra sao? Còn cả những phi tần trong hậu cung của Triệu Húc, bọn họ có thái độ gì?
Cuối cùng, còn một vấn đề dù thế nào Vân Trân cũng không thể trốn tránh, đó là A Linh.
Nàng biết nàng không thể phản kháng ý chỉ Triệu Húc bảo nàng hồi cung.
Bởi vì trong cung còn A Linh.
Mấy năm nay, nàng luôn nỗ lực không nghĩ tới, nhưng không muốn nghĩ không có nghĩa là không nhớ nhung.
Nàng biết chuyện này nàng bắt buộc phải đối mặt, giống như nàng bắt buộc phải đối mặt với Triệu Húc.
Nàng rời khỏi nơi này bốn năm, Triệu Húc thay đổi, hậu cung cũng thay đổi, mà A Linh cũng tương tự.
Thời điểm nàng ra đi, A Linh đã ba tuổi.
Nàng ở bên ngoài bốn năm, tính cả khoảng thời gian ở Nam Hoang, cũng gần năm năm rồi.
A Linh hiện giờ đã hơn bảy tuổi, qua năm sẽ tám tuổi.
Tám tuổi?
A Linh tám tuổi sẽ như thế nào?
Nàng không biết.
Bởi vì thời điểm A Linh bảy tuổi, sáu tuổi, năm tuổi...
A Linh khi đó trông thế nào, nàng cũng không biết.
Đối với A Linh, nàng không phải một mẫu thân đủ tư cách, ngược lại, nàng rất thất bại.
Là mẫu thân của A Linh, thật ra nàng là kẻ thất bại.
Có câu, cận hương tình khiếp (*).
(*) Cận hương tình khiếp (近乡情怯): có nghĩa xa quê hương nhiều năm, khi trở về, càng gần lòng càng sợ hãi.
Lúc trước nàng không muốn trở về, trong đó cũng có một nguyên do là vì