Mấy ngày nay Tô Thái Hậu vì chuyện gì mà tức giận?
Gần đây đã xảy ra chuyện gì?
Vân Trân nhanh chóng nghĩ tới bản thân mình.
Nếu hỏi gần đây có chuyện gì có thể chọc giận Tô Thái Hậu như vậy, chỉ có chuyện nàng hồi kinh.
Nghĩ đến đây, trái tim Vân Trân thắt chặt.
Xem ra, Tô Thái Hậu rất không muốn thấy nàng quay lại.
...
"Thần thiếp bái kiến Thái Hậu nương nương." Vân Trân quỳ xuống hành lễ với Tô Thái Hậu.
Tô Thái Hậu ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Tô Thái Hậu không cho nàng đứng dậy, Vân Trân chỉ có thể tiếp tục quỳ, giống hệt năm đó.
"Bình thân." Qua một lát, Tô Thái Hậu cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tạ Thái Hậu nương nương." Vân Trân lần nữa hành lễ, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Đứng dậy rồi, Tô Thái Hậu vẫn đánh giá nàng.
Mà nàng cũng mượn cơ hội này nhìn Tô Thái Hậu ngồi trên.
Thời gian gần năm năm, Tô Thái Hậu cũng có thay đổi rất lớn, bà ta trở nên khoa trương hơn ngày trước rất nhiều.
Có lẽ vì hiện tại đã không còn ai có thể ngăn cản bà ta, bà ta không còn gì phải băn khoăn nữa.
"Năm năm, Vân phi cuối cùng cũng về rồi.
Nhưng tại sao ngươi lại trở về? Chẳng lẽ ngoài kia không tự do sao? Chẳng lẽ nơi đó không có thứ Vân phi ngươi muốn sao? Nếu có, ngươi cần gì phải trở về? Không lý do mà trở về, chọc cho ai gia không được thoải mái!" Tô Thái Hậu trực tiếp lộ vẻ bất mãn.
"Hồi Thái Hậu, thần thiếp cũng không biết." Vân Trân trả lời, "Thần thiếp vốn dĩ không nên trở về, nhưng hôm nay rốt cuộc vẫn quay lại.
Nếu đã trở về, vậy thần thiếp chỉ có thể an tâm ở đây.
Thái Hậu nương nương, người thấy sao?"
"Ai gia thấy sao?" Tô Thái Hậu cười lạnh, "Ai gia cảm thấy, chỉ sợ Vân Trân cho rằng năm đó vẫn chưa đủ đúng không? Hay là năm đó ai gia cảnh cáo chưa đủ?