Vân Trân đi theo nội thị truyền lời rời khỏi An Bình Cung.
"Vân phi nương nương, mời đi bên này.
Thái Tử đang ở Vân Thủy Cung chờ người." Nội thị nói với Vân Trân.
"Làm phiền." Vân Trân gật đầu, nâng bước đi về phía Vân Thủy Cung.
Càng tới gần Vân Thủy Cung, Vân Trân càng căng thẳng.
Tâm trạng vừa bất an, lại vừa kích động.
Kích động là vì sắp gặp lại A Linh.
Đã lâu rồi nàng không gặp A Linh.
Không biết A Linh bây giờ thế nào?
Cao hơn sao?
A, đương nhiên cao hơn rồi.
Lúc nàng ra đi, A Linh chỉ mới ba tuổi, khẳng định cao hơn.
Vậy nó có mập lên không? Đẹp không? Trông thế nào?
Đương nhiên đẹp.
Dù sao phụ hoàng nó dù khi còn nhỏ hay trưởng thành đều rất đẹp.
Mà bản thân nàng, nàng không muốn tự khen chính mình, nhưng tuyệt đối không đến mức khó coi.
Vậy A Linh của họ khẳng định cũng đẹp.
Dù A Linh trưởng thành trông thế nào, nó đều là A Linh nàng yêu nhất.
Nhưng nàng lại căng thẳng.
Nàng và A Linh đã xa cách gần năm năm.
Lúc nàng ra đi, A Linh còn rất nhỏ.
Hài tử nhỏ như vậy có thể nhớ bao nhiêu người?
Ngay cả người trước đây từng gặp, qua một khoảng thời gian đã dễ quên, huống chi còn là năm năm?
A Linh còn nhận ra nàng không?
Nghĩ đến đây, Vân Trân càng căng thẳng.
A Linh, A Linh...
Dù nội tâm nàng thế nào, dù từ An Bình Cung đến Vân Thủy Cung trước kia nàng ở có xa bao nhiêu, cho dù nàng đi chậm, cuối cùng vẫn tới.
Vân Trân đứng trước cửa cung điện Vân Thủy Cung.
Nàng đứng ngoài cửa, hơi ngẩng đầu, nhìn tòa cung điện trước mặt.
Đã lâu không quay lại nơi này.
Cả quãng đường đi, cũng chỉ có nơi này vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, giống như thời gian năm năm căn bản không tồn tại.
Năm năm kia chỉ là một giấc mơ của nàng.
Bây giờ tỉnh mộng, nàng lại trở về nơi này.
"Nương nương, mời vào trong, Thái Tử điện hạ đang ở trong đợi người