Mấy năm nay, bản lĩnh khác các nàng không học được, nhưng sự lợi hại của Tô Thái Hậu, các nàng đã lĩnh giáo không ít.
Trong hậu cung này, từ Thích Hoán Vân đến các tiểu chủ tử vừa tiến cung bên dưới, có ai không bị Tô Thái Hậu đánh tiếng? Cho dù là Thích Hoán Vân tại thời điểm được sủng ái nhất cũng không dám làm ra việc gì ngỗ nghịch Tô Thái Hậu.
Mà hiện tại, Vân phi mới hồi cung rõ ràng đã bị Tô Thái Hậu ghét bỏ.
Nếu đã vậy, nàng còn tư cách gì tranh với họ?
"Không biết? Một câu không biết là xong rồi?" Tô Thái Hậu nghiêng đầu nhìn Vân Trân, lộ vẻ không vui, "Cũng đúng thôi, tâm tư của Vân phi ai gia hiểu.
Dù sao Vân phi đã rời cung năm năm, đã năm năm không gặp bệ hạ.
Việc cấp bách hiện giờ là lấy lòng bệ hạ, ai gia hiểu.
Ai gia niệm tình ngươi mới trở về hôm qua, về mặt tình cảm có thể tha thứ, không truy cứu hành vi của ngươi.
Nhưng Vân phi ngươi cũng nên ghi nhớ, không được có lần sau.
Nếu ngươi đã trở về, sau này vẫn nên hiểu quy củ một chút."
Nói tới đây, Tô Thái Hậu hơi dừng lại, trào phúng: "Hậu cung hiện giờ đã không còn là hậu cung năm năm trước.
Hiện giờ, hậu cung của hoàng đế đã có không ít phi tần, ngươi không thể như trước đây độc chiếm hoàng đế, nên học bổn phận của hậu phi.
Cho dù có lúc hoàng đế quên, ngươi cũng phải khuyên ngài ấy, để ngài ấy mưa móc mọi nơi.
Như vậy, hoàng tộc Triệu thị ta mới có thể khai chi tán diệp, giang sơn của hoàng đế mới càng vững chắc.
Ngươi hiểu chưa Vân phi?"
Khi nãy Tô Thái Hậu còn nói uyển chuyển, nhưng càng về sau, thái độ càng rõ ràng.
Tô Thái Hậu là muốn khiến Vân Trân khó coi.
Bà ta nói xong, dù ngại lễ nghĩa, không thể cười lớn tiếng, nhưng đã có vài phi tần ngồi xa không nhịn được mà nhỏ giọng cười.
Trên