Vân phi ở trước mặt bệ hạ đã như vậy, hơn nữa dưới gối còn có Thái Tử, quả thật như hổ thêm cánh.
Nếu lúc này bệ hạ lại nhắc tớ chuyện phong nàng làm Hoàng Hậu, sợ rằng Tô Thái Hậu cũng không ngăn cản được.
Trong lúc phi tần hậu cung đang lo lắng chuyện này, ngay ngày đầu năm mới, Tô Thái Hậu lại giáo huấn Tô Thái Hậu trước mặt mọi người.
Tô Thái Hậu không chỉ không cho Vân Trân mặt mũi, còn mắng nàng mê hoặc bệ hạ!
Mê hoặc bệ hạ không phải chuyện một phi tần phẩm hạnh tốt nên làm!
Bởi vậy Tô Thái Hậu mắng xong, trong lòng những phi tần khác ít nhiều đều mang tâm trạng vui sướng khi người ta gặp họa.
"Vân phi, ngươi nhớ chưa?" Tô Thái Hậu híp mắt, nghiêm khắc hỏi.
"Thái Hậu dạy bảo, thần thiếp khắc ghi trong lòng." Vân Trân cúi đầu hành lễ, đáp.
"Ai gia không phải đang hù dọa ngươi.
Ai gia biết ngươi có bản lĩnh.
Nhưng có một số việc ai gia yêu cầu ngươi ghi nhớ, hậu cung hiện giờ đã không còn là hậu cung trước kia.
Xưa nay điều kiêng kị nhất trong hậu cung chính là chuyên sủng.
Ngươi không thể phạm vào kiêng kị này."
"Thần thiếp hiểu."
Tô Thái Hậu lại nhìn chằm chằm Vân Trân một lát.
Sau khi xác nhận nàng không có bất cứ thái độ thiếu kiên nhẫn nào, cũng không hề qua loa có lệ, bà ta mới rời mắt đi.
"Hoán Phi, ngươi cũng đừng buồn." Tô Thái Hậu nhìn Thích Hoán Vân, "Ngươi và bệ hạ đều còn trẻ.
Chuyện hài tử có thể từ từ.
Nên có, tóm lại sẽ có."
Thích Hoán Vân giật mình.
Theo đó, nàng ta cũng cúi đầu, hành lễ với Tô Thái Hậu: "Đa tạ Thái Hậu quan tâm.
Thần thiếp hiểu.
Thần thiếp sẽ từ từ."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Tô Thái Hậu nở nụ cười.
Kế tiếp, đề tài liền từ chuyện đêm qua Triệu Húc ngủ lại Vân Thủy Cung chuyển sang chuyện khác.
Vân Trân vừa mới hồi cung, có rất nhiều chuyện trong cung nàng không biết.
Hiện tại, ngay cả phi tần ngồi ở đây nàng cũng không biết hết.
Đề tài của họ là chuyện xảy ra trong cung, Vân Trân càng không xen miệng vào được.
Nàng biết bọn họ cố ý,