Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

1785: Nét Bút Hỏng


trước sau


"To gan!" Tô Thái Hậu giận dữ, "Mau, các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau kéo ả đi cho ai gia!"
"Vâng." Tô Thái Hậu vừa dứt lời, người phía sau liền kéo Vân Trân sang phòng bên cạnh.
Bọn họ ấn Vân Trân lên ghế.
Vân Trân vừa ngồi xuống, bản tử sau lưng lập tức đánh xuống người nàng.
"A!" Vân Trân không phòng bị, kêu ra tiếng.
"Đánh! Đánh thật mạnh cho ai gia!" Giọng của Tô Thái Hậu từ bên ngoài truyền tới, "Ai gia muốn nghe tiếng của ả, nghe ả kêu thảm thiết! Ai gia muốn ả phải biết hậu cung này là thiên hạ của ai gia, không phải một kẻ xuất thân hèn mọn như ai gia có thể nhúng tay vào! Đánh cho ai gia! Đánh gần chết mới thôi!"
Bản tử càng đánh xuống người Vân Trân càng mạnh.

Mỗi lần đều đánh nàng tới chết đi sống lại.

Nàng giãy giụa, nhưng vô dụng.

Tay chân nàng đều bị cung nữ giữ chặt trên ghế, căn bản không nhúc nhích được.
Rất nhanh, đau đớn trên người khiến nàng không còn sức lực giãy giụa.
Tô Thái Hậu vẫn là Tô Thái Hậu kia.
Dù qua bao nhiêu năm, bà ta vẫn nhẫn tâm như vậy.

Năm đó dạy dỗ Triệu Húc thế nào, năm đó thời điểm chèn ép Ngụy đại ca cũng như thế.
Hiện tại, đối mặt với nàng, trong mắt Tô Thái Hậu, nàng chỉ là người mang đến phiền phức cho nhi tử của bà ta.
Vân Trân tin nếu cho Tô Thái Hậu viết ra danh sách người bà ta hận nhất, nàng chắc chắn đứng trong ba người đầu tiên.
Ngoại trừ việc nàng có thể ảnh hưởng tới Triệu Húc, chỉ sợ nguyên nhân quan trọng hơn chính là Tô Thái Hậu không cam lòng.
Bà ta tốn bao nhiêu tâm tư đều không hại chết nàng.

Nàng lúc này vẫn xuất hiện trên mặt bà ta.

Điều này với Tô Thái Hậu mà nói là nét bút hỏng trong cuộc đời bà ta!
Cuộc đời này của Tô Thái Hậu, bà ta từng có rất nhiều kẻ địch.
Kết cục của họ đều thêm thảm.
Vương Hoàng Hậu năm đó đã chết.
Liễu Thục Phi năm đó dọn vào cung của thái phi, từ đây bị nhốt bên trong, làm bạn với thanh đèn.
Hiền Phi cũng đã chết.
Những nữ nhân trước đây ở Ninh Vương phủ từng uy hiếp tới bà ta đều đã chết.
Ngoại trừ những người

này, còn có Triệu Hi, Triệu Kỳ...

Thậm chí ngay cả Liễu Thái Hậu trước đây luôn đè trên đầu bà ta cũng đã chết.
Còn cả nam nhân ở Tái Bắc thay đổi hoàn toàn cuộc sống của bà ta cũng đã chết.
Những người bà ta hận đều đã chết.
Hiện tại, bà ta thành Thái Hậu, nhi tử của bà ta thành hoàng đế, tôn tử của bà ta là Thái Tử! Bà ta nghiễm nhiên đã thành nữ nhân tôn quý nhất của Vân Hán Quốc!
Cuộc đời của bà ta hình như đã hoàn mỹ.
Thứ duy nhất không được hoàn mỹ chỉ có Vân Trân!
Vân Trân còn sống!
Đó là người từ rất nhiều năm trước bà ta đã muốn diệt trừ, thậm chí đã từng không tiếc tốn mười vạn hoàng kim để treo giải thưởng để lấy đầu của Vân Trân.

Dù vậy, Vân Trân vẫn còn sống.
Thậm chí năm năm sau, nàng lại trở về hoàng cung.
Nhi tử của nàng thành Thái Tử, Triệu Húc vẫn bảo vệ nàng!
Sự tồn tại của Vân Trân đối với Tô Thái Hậu mà nói là cú tát vào mặt bà ta.
Mỗi lần nhìn thấy Vân Trân, Tô Thái Hậu như cảm thấy ông trời đang cố ý nhắc nhở bà ta, nói người bà ta hận nhiều năm vẫn chưa chết, cười nhạo bà ta vô năng, là nét bút hỏng trong cuộc đời bà ta!
Bà ta tuyệt đối không cho phép có nét bút hỏng như vậy!
Nửa đời trước, bà ta đã từng gặp người thông minh hơn Vân Trân, quyền thế cao hơn Vân Trân.
Nhưng những người đó đến cuối cùng không phải vẫn thua dưới tay bà ta sao?
Lúc này, Vân Trân cũng thế thôi! Nàng sẽ không thoát khỏi thủ đoạn của bà ta!
...
Ý thức của Vân Trân dần mơ hồ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện