"Trân Nhi..."
Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, nàng hình như nhìn thấy Triệu Húc hoảng loạn chạy về phía nàng.
Nhưng giây tiếp theo, nàng đã ngất đi.
"Trân Nhi! Trân Nhi!" Triệu Húc ôm lấy Vân Trân đã hôn mê, sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ, không thể tin được.
Hắn quay đầu lớn tiếng với người phía sau, "Truyền thái y, truyền thái y!"
"Mau truyền thái y! Mau truyền thái y!" Nguyên Bảo vội chạy ra ngoài.
"Trân Nhi, Trân Nhi..."
Triệu Húc muốn bế nàng về Vân Thủy Cung.
Nhưng trên lưng Vân Trân toàn vết thương, không còn chỗ nào lành lặn.
Triệu Húc muốn ôm nàng, nhưng lại không biết ôm từ đâu.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể đuổi đám cung nữ kia đi.
Lúc này, Tô Thái Hậu được cung nữ dìu đi tới.
"Hoàng đế!" Tô Thái Hậu nhìn Triệu Húc rơi lệ vì Vân Trân, không nhịn được mà quát lớn, "Còn ra thể thống gì!"
"Mẫu hậu!" Triệu Húc nửa quỳ trước mặt Vân Trân, quay đầu, cau mày nhìn Tô Thái Hậu, "Sao người lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao? Tại sao lại nhẫn tâm với trẫm như vậy?"
"Hoàng đế..." Tô Thái Hậu cũng nhíu mày.
Bích Diên đi theo dẫn tất cả cung nhân lui ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Triệu Húc, Tô Thái Hậu và Vân Trân đau đến ngất xỉu.
"Nhẫn tâm? Hoàng đế, sao ngài có thể nói ra lời như vậy?" Tô Thái Hậu chỉ vào Vân Trân đã hôn mê nằm trên băng ghế, "Ngài nói ai gia nhẫn tâm? Ngài xem, ngài xem chính ngài đi, ngài luôn bị ả liên lụy, ả rõ ràng là..."
"Không, mẫu hậu!" Triệu Húc lắc đầu, ngắt lời Tô Thái Hậu, "Không phải Trân Nhi liên lụy trẫm, mà là trẫm liên lụy Trân Nhi! Nếu không vì trẫm, năm đó ở sông Lưu Tô, sau khi rơi xuống sống giả chết, nàng ấy đã không hồi cung.
Nếu nàng ấy không hồi cung, ở lại giang hồ, không biết bây giờ nàng ấy tiêu sái tự do thế nào, nhưng chắc chắn tự do tiêu sái hơn mỗi người chúng ta! Nếu không vì trẫm, lúc trước sau khi bị phụ hoàng ép rời đi, nàng đã có thể trở về cuộc sống