"Quả...!Quả Nhi..." Nha hoàn kia lộ vẻ mặt xấu hổ, ngay sau đó ánh mắt lại dừng trên người Vân Trân.
Nàng ta có lẽ muốn cười với nàng, nhưng cuối cùng hiện lên trên gương mặt không giống đang cười, còn không bằng không cười, "Trân...!Trân Nhi...!Ngươi đã về..."
Đối diện với cặp mắt chột dạ, Vân Trân nghi hoặc, chẳng lẽ là người quen của nguyên thân sao?
Nàng đang muốn đáp lại đối phương, lại nghe Quả Nhi xem thường nói: "Trân Nhi đương nhiên đã về! Sao hả? Ngươi sợ rồi? Lúc trước làm ra chuyện hạ lưu như vậy, sợ là đúng..."
"To gan, sao ngươi dám nói chuyện với Thúy Vân tỷ tỷ như thế?"
Nha hoàn đi bên cạnh Thúy Vân hét lớn.
"Thúy Vân tỷ tỷ? A, thì ra bây giờ ngươi không còn tên Vân Nhi nữa, thăng chức rồi! A, đúng là ợi hại, cũng không biết là hại ai mới biết thành Thúy Vân nhỉ?" Quả Nhi nói.
Ở Ninh Vương phủ, nha hoàn hạ đẳng mới vào đều được thống nhất đặt chữ "Nhi" sau cái tên, chờ lên nha hoàn tam đẳng sẽ được chủ tử lần nữa ban tên, như là Bích Diên, Mặc Nhiễm, Xuân Miêu, còn cả Thúy Vân trước mắt này.
Có điều, Vân Trân chưa từng thấy Quả Nhi châm chọc mỉa mai ai như vậy, sợ nàng ấy và người trong bếp có tranh chấp, vội giữ nàng ấy lại.
"Trân Nhi, sao ngươi..." Quả Nhi cau mày, bất mãn nhìn nàng chằm chằm.
Vừa lúc này, cơm chuẩn bị cho họ đã xong, Vân Trân đưa một hộp đồ ăn vào tay Quả Nhi, nói:: "Đi thôi."
Quả Nhi nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Thúy Vân, dậm chân, nhanh chóng bỏ đi.
Vân Trân cầm hộp đồ ăn con lại, gật đầu với người đối diện, chuẩn bị rời đi.
Ngay thời điểm nàng đi ngang qua Thúy Vân, Thúy Vân lên tiếng: "Trân Nhi, có thời ian chúng ta tâm sự đi."
Vân Trân gật đầu.
"Thúy Vân tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Người ta rõ ràng không biết phép tắc! Còn có Quả Nhi kia, đúng là quá đáng, sao có thể nói