Triệu Húc vẫn luôn muốn tìm thời gian, tìm Vân Trân nói chuyện của Triệu Duẫn.
Nhưng gần đây Ninh Vương lại thường xuyên dẫn hắn ra ngoài kết giao bằng hữu.
Đôi khi, hắn cũng nhận thiệp mời, hẹn hắn ra ngoài.
Có vài thiệp mời có thể từ chối, nhưng có vài cái, không đi không được.
Thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm, còn phải chuyện bị cho chuyện mùa xuân vào Quốc Tử Giám.
Cứ bận rộn như thế, nửa tháng trôi qua, Triệu Húc vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Vân Trân.
Mà Vân Trân bên này cũng bận đến chân không chạm đất.
Nàng vốn muốn theo con đường bên Thấm Viên này tiếp tục điều tra.
Nhưng gần đây, thời gian đi Hồi Xuân Đường từ ba ngày một lần rút ngắn thành hai ngày một lần.
Hai người trước đó, nàng còn nhận một bệnh khó giải quyết.
Kết quả cứ trì hoãn như vậy, chuyện điều tra vẫn luôn không có tiến triển.
Nhưng có một điều, nàng ở trên phố gặp Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy Thư Tĩnh nói với nàng, hắn đã đồng ý với đề nghị của thống lĩnh cấm quân kia, vào cung làm cấm vệ.
Sau khi biết, Vân Trân có chút khổ sở.
Có điều việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể tiếp tục.
...!
Tháng hai, Tô trắc phi nhận thư nhà từ Tô gia ở Giang Nam.
Trong thư nói, tiểu thư Tô gia sắp tới, đã khởi hành tới kinh thành, đại diện Tô gia mừng thọ ninh Vương.
Tô trắc phi lập tức phân phó hạ nhân dọn dẹp viện cách vách, chuẩn bị cho Tô tiểu thư vào ở.
Vân Trân cũng được phân tới quét dọn.
Hôm nay, Vân Trân mới từ chỗ làm việc đi ra, Quả Nhi đã cầm bình trà chạy đến.
Vân Trân nhận nước trà, cùng Quả Nhi ngồi dưới hành lang nghỉ ngơi.
"Sao không thấy mấy người Phán Nhi và Trúc Ninh?" Quả Nhi thấy trong viện cho có Vân Trân, liền tức giận hỏi.
Vân Trân chỉ cười cười, không đáp.
"Bọn họ đúng là quá đáng? Sao có thể để ngươi ở đây một mình làm việc? Không được! Ta phải bẩm báo chuyện này với nương nương!" Dứt lời, Quả Nhi lập tức đứng lên.
"Được rồi, ngồi xuống nói chuyện với ta một lát đi." Vân Trân kéo tay nàng ấy, khuyên can.
"Ngươi đó! Trước kia lúc ở Thanh Lương sơn trang, ta thấy ngươi là