Thiếu phu nhân?
Nghe Quả Nhi nhắc tới ba chữ này, ánh mắt Vân Trân trở nên mê mang, ngay sau đó lại lộ dáng vẻ bừng tỉnh.
"Thì ra là vậy." Theo sau, Vân Trân gật đầu.
"Xong rồi? Ngươi không còn gì khác muốn nói?" Quả Nhi trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, giống như chỉ cần nàng nói "Đúng vậy" sẽ lập tức bị ánh mắt này chém chết.
Vân Trân nuốt nước miếng, nuốt xuống lời định nói, nhanh chóng sửa miệng: "A, cái khác...!Cảm thấy quá đột ngột, hơn nữa đây cũng chỉ là suy đoán..."
Gần đây nàng có tâm sự, đúng là quên mất năm nay Triệu Húc đã mười lăm.
Nếu ở thế giới trước kia của nàng, hiện tại Triệu Húc còn là học sinh trung học, chuyện yêu sớm chắc chắn bị cấm.
Nhưng ở thế giới này, mười lăm tuổi, bàn chuyện cưới hỏi không có gì không thích hợp.
Tuy rằng biết rõ là vậy, trong lòng nàng vẫn khó chấp nhận Triệu Húc cưới vợ sớm như vậy.
"Đúng vậy, không sai! Ngươi nói không sai!" Quả Nhi vỗ vai nàng, vô cùng tán đồng, "Sao thiếu gia có thể cưới vợ sớm như vậy?"
Vân Trân nhìn Quả Nhi chằm chằm: "A, Quả Nhi ngươi kích động như thế, không phải là..."
"Không phải cái gì?"
"Không phải là thích thiếu gia đấy chứ?" Bằng không sao vừa nghe nói biểu tiểu thư Tô gia sẽ tới kinh thành lại kích động như vậy?
"Cái gì!" Quả Nhi đang uống nước, vừa nghe nàng nói, trực tiếp phun ra, "Khụ khụ khụ...!Ngươi...!Sao ngươi..."
Quả Nhi mang vẻ mặt "không biết tốt xấu" trừng mắt nhìn Vân Trân.
Nàng kích động như vậy còn không phải vì Trân Nhi sao?
Ai bảo nàng không cẩn thận phát hiện tâm tư của thiếu gia đối với Trân Nhi, lại còn bị thiếu gia hạ lệnh không cho nàng nói?
...!
Buổi chiều, Vân Trân xong việc, trở về nghỉ ngơi.
Vừa đi quau chỗ ngoặt, liền nhìn thấy Triệu Húc đang đứng trước cửa phòng mình, dáng vẻ có hơi nôn nóng.
Nhưng vừa thấy nàng, hắn lại nhanh chóng giấu đi.
"Thiếu gia." Vân Trân hành lễ.
Triệu Húc nâng tay, bảo nàng miễn lễ.
"Thiếu gia tìm nô tỳ có việc gì sao?" Vân Trân hỏi.
Triêu Húc