Triệu Húc dừng bước.
Nhưng lúc này, Triệu Húc lại chua xót tránh đi ánh mắt của nàng.
"Thiếu gia." Vân Trân nói, "Nô tỳ biết, giữa nô tỳ và thiếu gia, thân phận tôn ti khác biệt."
Thời điểm nàng nói tới đây, hai tay Triệu Húc nắm chặt thành đấm.
"Nhưng trong lòng nô tỳ luôn coi thiếu gia là bằng hữu.
Nếu có đôi khi nô tỳ làm sai gì, hoặc xem nhẹ chuyện gì, khiến thiếu gia không vui, hi vọng thiếu gia có thể trực tiếp nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ tận lực sửa chữa..." Vân Trân hơi dừng một chút, hít sâu một hơi, tiếp tục, "Đương nhiên, đây có lẽ chỉ là nô tỳ một bên tình nguyện, thiếu gia có lẽ căn bản không cần làm bằng hữu với một nha hoàn..."
"Không, không phải thế!" Triệu Húc bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chằm chằm, "Ta trước nay chưa từng coi ngươi là nha hoàn, ta cũng không cảm thấy thân phận của ta cao quý hơn ngươi! Chỉ là..."
Chỉ là ta không muốn làm bằng hữu với ngươi!
Điều ta muốn, là tình cảm của ngươi, là toàn bộ tình cảm của ngươi, là từ nay về sau, đôi mắt của ngươi, trái tim của ngươi, người ngươi nhìn, nghĩ đến đều là ta!
Giờ khắc này, hắn thật sự không muốn màng gì cả, trực tiếp nói ra tiếng lòng với nàng.
Nhưng, hắn không thể.
Hắn biết, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm.
Hắn còn chưa đủ lớn mạnh.
Hắn sợ hắn xúc động, sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu cho nàng.
Hắn sợ sau khi tỏ tình, ánh mắt hắn nhìn nàng sẽ không có cách nào khống chế, sau đó bị mẫu phi phát hiện.
Lúc trước ở Nam Hoang, thời điểm tộc Cổ Tát đánh vào Thanh Lương sơn trang, mẫu phi bảo Trân Nhi ở lại cản phía sau.
Kỳ thật lúc ấy, bởi vì biểu hiện trước đó của hắn, mẫu phi đã có tâm tư muốn diệt trừ Trân Nhi.
Khi hắn biết Trân Nhi bị nhốt trong mật đạo, toàn thân lạnh băng, cảm giác cả thế giới đều sập xuống.
Hắn biết, một khi mẫu phi lại động sát khí, vậy Trân Nhi rất khó giữ lại mạng sống.
Cho nên...!
Hắn cúi đầu.
Hắn biết, Trân Nhi đang nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
"Có điều, ta trước nay không hề muốn