Vân Trân hét lên một tiếng.
Chờ nàng ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh mắt sâu thẳm phẫn nộ kia.
Giờ phút này, Triệu Húc giống như con liệp báo tức giận đè nàng trên cửa.
Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, gần đến mức chỉ cần Vân Trân nhích người về phía trước một chút là có thể hôn đến môi hắn.
Hơi thở nóng bỏng phả trên mặt nàng.
Đột nhiên, Vân Trân không dám cử động.
Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng năm đó...!
Hơi thở nặng nề của Triệu Húc vang lên bên tai nàng.
Hai người cứ như vậy duy trì tư thế không thể nhúc nhích, mãi đến khi Triệu Húc hít thở đều lại.
Hắn cũng không biết vì sao trong chớp mắt kia, bản thân lại phẫn nộ?
Có lẽ trong một khắc đó, hắn đột nhiên nhận ra người trước mặt này không hề biết tình cảm của hắn.
Những gì hắn làm trước mặt nàng đều không bằng A Tĩnh đưa nàng đi xem pháo hoa!
Đúng vậy, hắn biết.
Trừ tịch hôm đó, là A Tĩnh ở bên nàng.
Hắn chỉ cần nghĩ đến, ở nơi hắn không nhìn thấy, nàng và A Tĩnh ở bên nhau, cười với A Tĩnh, dùng đôi mắt sáng ngời kia chăm chú nhìn A Tĩnh...!
Chỉ cần hắn nghĩ đến đây, trong lòng liền rất khó chịu, vô cùng ghen ghét.
Hắn biết hắn không nên như vậy, biết rõ hắn không nên ghen ghét, biết rõ A Tĩnh là bằng hữu của hắn, huynh đệ của hắn, hắn không nên hận y.
Nhưng, nghĩ đến Trân Nhi có khả năng rung động trước A Tĩnh, thích y trước...!
Chỉ cần nghĩ tới, hắn liền khó chịu đến không chịu nổi.
Những suy nghĩ âm u không thể gặp ánh sáng đó không ngừng bao trùm tâm trí hắn.
Đôi khi, hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu không có A Tĩnh thì tốt biết bao.
Thời điểm mỗi ý niệm lóe lên, hắn đều hận chính mình, hận bản thân sao có thể có ý nghĩ ti tiện như vậy?
May mà hiện tại, A Tĩnh vào cấm vệ quân, không thể thường xuyên tới đây gặp Trân Nhi.
Nếu không, nhìn hai người họ ở riêng với nhau, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ điên mất.
...!
Nghĩ đến đây, tay đặt trên cửa không khỏi nắm chặt thành đấm.
Nhưng những suy nghĩ này, hắn sao có thể nói với người trước mặt?
Nàng sẽ cảm thấy hắn đê tiện, cảm thấy hắn ích kỷ.
Huống chi, nếu