Ánh mắt Vân Trân không khỏi trở nên âm trầm.
Sau đó, nàng ở bên ngoài thủy tạ rừng trúc chờ Mặc Nhiễm ra.
Có lẽ vì "thần y" tới, tâm trạng Mặc Nhiễm hôm nay thoạt nhìn không tồi.
Vân Trân cầm điểm tâm cùng nàng ấy về phòng, hỏi về vị "thần y" kia, Mặc Nhiễm cũng vui vẻ tâm sự với nàng.
Từ chỗ Mặc Nhiễm Vân Trân biết được, vị thần y kia là người của vương phi tìm được, nghe nói là sư đệ của Dược Vương Cốc, họ Bạch, tên Tà.
Mọi người đều gọi hắn là "Bạch thần y".
Còn về những chuyện khác về hắn, Mặc Nhiễm cũng không biết.
"Vị Bạch thần y kia xem chân của Tam thiếu gia, nói có thể chữa được." Hai tay Mặc Nhiễm đặt trên đầu gối, hưng phấn kể, "Muội không biết đâu, lúc trước vương phi mời rất nhiều đại phu, sau khi xem chân của Tam thiều gia đều lắc đầu, chỉ có vị Bạch thần y nói, chân của thiếu gia có thể trị! Thậm chí sau khi khỏi có thể giống như ban đầu!"
"Giống như ban đầu?" Vân Trân kinh ngạc.
"Đúng vậy."
Mặc Nhiễm không nhận thấy sự kinh ngạc từ nàng, chỉ cao hứng gật đầu.
Vân Trân nhìn ra được, Mặc Nhiễm thật lòng vui cho Tam thiếu gia.
...!
Sau khi từ biệt Mặc Nhiễm, Vân Trân trở về Thính Tuyết Hiên.
Mới về tới Thính Tuyết Hiên, liền đụng phải Bích Diên, nói là nương nương tìm nàng.
Vân Trân kìm nén nghi hoặc trong lòng, tới viện của Tô trắc phi.
Lúc này, trong phòng còn có Đông Thiền cùng hai nha hoàn tam đẳng.
Thấy Vân Trân tới, Tô trắc phi liền cho đám người Đông Thiền lui xuống.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Tô trắc phi.
"Hôm qua, vị ở Như Ý Hiên mời một thần y từ Dược Vương Cốc tới cho nhi tử của mình." Không có người ngoài ở đây, Tô trắc phi cũng không quanh co với nàng, trực tiếp đi vào vấn đề chính, "Tên đó căn bản không phải thần y của Dược Vương Cốc gì cả, mà là một tên phản đồ."
Phản đồ?
Vân Trân nhíu mày.
"Ta không rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều, Bạch Tà đã bị trục xuất khỏi Dược Vương Cốc, không còn là đệ tử của Dược Vương Cốc nữa."
"Ý của nương nương là Bạch Tà kia lừa gạt vương phi, dùng danh nghĩa của Dược Vương Cốc vào phủ, giả danh