Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Trừng Phạt Nhỏ Cảnh Cáo Lớn


trước sau


Vân Trân ngẩng đầu, thấy Đông Thiền dẫn theo nha hoàn Phán Nhi cản đường nàng.

"Đông Thiền tỷ tỷ." Vân Trân hành lễ với Đông Thiền.

"Vừa rồi gọi ngươi, nương nương nói cái gì?" Đông Thiền hỏi.

"Hả?" Vân Trân kinh ngạc.

Nàng không ngờ Đông Thiền lại hỏi việc này.

"Hả cái gì mà hả? Đông Thiền tỷ tỷ đang hỏi ngươi đấy!" Phàn Nhi trợn trắng mắt xen vào, "Ngươi giả ngốc gì hả? Hay là lúc có một mình, ngươi ở trước mặt nương nương nói xấu Đông Thiền tỷ tỷ!"
Nói xấu Đông Thiền?
Vân Trân cảm thấy thật vớ vẩn.

Có điều hiển nhiên, không chỉ Phán Nhi nghĩ như vậy, ngay cả Đông Thiền hình như cũng nghĩ như thế.


Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Trân làm bộ sợ hãi căng thẳng: "Cung yến trừ tịch, nương nương chỉ dẫn theo Bích Diên tỷ tỷ và Đông Thiền tỷ tỷ vào cung, có thể thấy được nương nương rất tín nhiệm Đông Thiền tỷ tỷ.

Một khi đã như vậy, một nha hoàn quét rác như muội há có thể tùy tiện nói hai câu liền dao động được vị trí của tỷ tỷ ở trong lòng nương nương?"
"Vậy nương nương tìm ngươi làm gì?" Đông Thiền hỏi.

"Chỉ là mấy ngày trước nương nương ở tiền viện mất đồ, tìm muội hỏi chuyện."
"Mất cái gì?"
"Việc này muội không dám nói.

Nếu tỷ tỷ muốn biết, có thể đi hỏi nương nương." Vân Trân bốn lạng đẩy ngàn cân, trực tiếp quăng đề khó cho Đông Thiền.

Đông Thiền nghe vậy, quả thật bắt đầu do dự.

"Nếu Đông Thiền tỷ tỷ không còn chuyện gì khác, muội xin cáo từ trước." Nói xong, Vân Trân gật đầu với nàng ta, xoay người rời đi.

Nhưng thời điểm rời đi, nàng vẫn có thể nghe Phán Nhi ở trước mặt Đông Thiền thì thầm, nói không thể tin tưởng nàng.

Ra khỏi viện, Vân Trân sờ cằm.

Tuy nàng không để Phán Nhi vào mắt, nhưng tùy ý để nàng ta khua môi múa mép, lén ngáng chân như vậy, trước sau đều là tai họa ngầm.

Vì thế qua mấy ngày, nha hoàn hạ đẳng Phán Nhi của Thính Tuyết Hiên đột nhiên cảm nhiễm bệnh lạ, cả người phát ban sởi, còn nói không ra lời.

Quản sự ma ma trong phủ sợ nàng ta lây bệnh lạ cho chủ tử, vì thế suốt đêm đưa nàng ta đến thôn trang ở ngoại ô, lý do là dưỡng bệnh.

Nhưng trên thực tế, ai cũng biết, cho dù Phán Nhi hết bệnh, chỉ sợ cũng rất

khó quay lại vương phủ.


"Ha ha ha...!Ở ác gặp dữ! Ai bảo nàng ta suốt ngày thích khua môi múa mép khắp nơi, có lẽ ngay cả ông trời cũng thấy ngứa mắt, khiến nàng ta không thể nói chuyện được, đáng đời..."
Ngày kế, Quả Nhi tới tìm Vân Trân, tươi cười kể chuyện Phán Nhi gặp phải.

"Ông trời" Vân Trân này ở bên cạnh nghe, giống như mới biết chuyện.

Nhưng có ai biết, bệnh lạ Phán Nhi mắc kỳ thật là do nàng bỏ thuốc Phán Nhi!
Độc dược này nhìn thế tới rào rạt dọa người, nhưng trên thực tế, cũng chỉ dọa người như bề ngoài mà thôi.

Nửa tháng sau, bệnh trạng không cần trị cũng tự khỏi.

Chỉ là lúc ấy, Phán Nhi cũng không về được.

...!
Sư phụ vẫn chưa hồi âm, nàng và Tô trắc phi cũng không biết mục đích Bạch Tà tới vương phủ.

Vì thế Vân Trân chuẩn bị gói thuốc cho Triệu Húc, để ngừa vạn nhất.

Chỉ là tác dụng của gói thuốc có hạn, nếu có kẻ muốn hạ độc Triệu Húc, căn bản khó lòng phòng bị.


Nếu có thể phân biệt độc dược cổ trùng, đó là điều không thể tốt hơn.

Chỉ là loại cổ trùng này cực kỳ trân quý, dù ra giá cũng không có người bán.

Sau khi Vân Trân mở lời với Tô trắc phi, Tô trắc phi bảo có thể sai người ở cửa hàng Tô gia hỗ trợ tìm trong núi sâu Nam Hoang, có điều trước đó, Vân Trân vẫn phải chú ý nhiều một chút.

Vân Trân tìm Mặc Nhiễm vài lần.

Từ chỗ Mặc Nhiễm nàng biết được, Bạch Tà kia hình như rất có bản lĩnh.

Từ sau khi hắn đầu chữa trị cho Triệu Duẫn, chân của Triệu Duẫn dần khôi phục tri giác.

Hôm qua, Bạch Tà còn nói với vương phi, qua nửa tháng nữa, Triệu Duẫn có thể đứng dậy..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện