"Tam thiếu gia, nô tỳ không có! Nô tỳ chỉ là quá căng thẳng..." Mặc Thư giải thích.
Nhưng Triệu Duẫn sớm đã bị hành vi của họ chọc cho nổi trận lôi đình, căn bản không nghe lọt Mặc Thư giải thích, trực tiếp ra lệnh cho Mặc Nhiễm phía sau: "Đi! Kéo ác nô mưu hại chủ tử kia lại, áp giải tới trước mặt phụ vương, để ngài ấy xử lý!"
Mặc Nhiễm nhận lệnh, lập tức dẫn người lên trói Mặc Thư.
Bên cạnh, Triệu Ngọc Dao nghe Triệu Duẫn nói muốn trói Mặc Thư đưa tới trước mặt Ninh Vương, lập tức sợ hãi đến cả người run rẩy.
"Tam ca, Tam ca! Huynh không thể làm như vậy! Huynh không thể làm như vậy!" Triệu Ngọc Dao nhào qua, bắt lấy tay Triệu Duẫn, khóc lóc cầu xin, "Nếu huynh giao Mặc Thư cho phụ vương, vậy Ngọc Dao coi như xong rồi! Tam ca, cầu xin huynh, Tam ca...!Hu hu hu..."
"Ác nô mưu hại chủ tử, xúi giục tiểu thư như thế, còn giữ làm gì?" Triệu Duẫn giận mắng.
"Tam ca! Đừng, hu hu..." Triệu Ngọc Dao nức nở.
"Tam thiếu gia, tha mạng! Tam thiếu gia!" Mặc Thư run rẩy quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
"Thiếu gia, đã cứu Ngũ thiếu gia lên rồi!"
Lúc này, hạ nhân nhảy xuống hồ đã ôm Triệu Du cả người ướt đẫm lên, hài tử đã hôn mê, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Triệu Duẫn thấy nó như vậy, duỗi tay gạt Triệu Ngọc Dao ra, sau đó phân phó hạ nhân: "Ngây ra đó làm gì, mau đưa Ngũ thiếu gia vào phòng ta, thay y phục, nhóm lửa, lại mời đại phu tới!"
Triệu Duẫn ra lệnh xong, hạ nhân lập tức ôm Triệu Du về phòng.
Triệu Ngọc Dao và Mặc Thư ngồi bệt dưới đất, hoảng loạn không thôi.
Lúc này, Mặc Nhiễm thấy hạ nhân trong hồ định lên bờ, vội lớn tiếng: "Thiếu gia, còn có người!"
...!
Thời điểm tỉnh lại, Vân Trân phát hiện mình đang nằm trên giường, y phục ướt đẫm trên người đã thay ra.
"Khụ khụ..."
Nàng ho hai tiếng, ngồi dậy.
"Đừng lộn xộn! Sức khỏe muội còn rất yếu!" Một bàn tay vươn tới đè bả vai nàng lại.
Vân Trân nghiêng đầu, thấy Mặc Nhiễm đang nhíu mày.
"Khụ khụ khụ...!Đa tạ, Mặc Nhiễm tỷ tỷ." Vân Trân yếu ớt nói.
Mặc Nhiễm trách cứ: "Cảm tạ ta? Còn