Tuy rằng mục đích của Vân Trân là muốn mượn tay Triệu Duẫn làm lớn chuyện này, nhưng dù thế nào, Triệu Du đều vô tội.
Nó cứu nàng, nàng lại trong chuyện này lợi dụng nó.
Nghe Mặc Nhiễm nói Triệu Du đã được Thấm phu nhân đưa về, Vân Trân vẫn không yên tâm, định lát nữa qua Thấm Viên xem xem.
Vân Trân trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Đại tiểu thư, sao rồi?"
"Đại tiểu thư đã bị vương phi dẫn về."
"Gì cơ?" Vân Trân kinh ngạc, hơi nhíu mày.
Mặc Nhiễm nói, thời gian nàng và Triệu Du còn hôn mê, Triệu Duẫn vô cùng tức giận, muốn trói Mặc Thư đến trước mặt Ninh Vương trị tội.
Nhưng Mặc Thư còn chưa bị đưa ra khỏi thủy tạ ở rừng trúc, vương phi đã tới.
Có vương phi bên cạnh, Triệu Ngọc Dao như có cứu tinh.
"Con chỉ có Ngọc Dao là muội muội, chẳng lẽ con muốn người trong kinh thành đều biết muội muội của mình sai nha hoàn bên cạnh mưu hại thân đệ đệ sao?" Vương phi hỏi Triệu Duẫn.
"Nhưng Du Nhi..."
"Không phải chưa chết hả?" Vương phi trực tiếp cắt ngang, "Nếu đã không chết, vậy chuyện này dừng ở đây!"
Sau đó, vương phi lại sai La ma ma trông chừng những người biết chuyện hôm nay, hạ lệnh cấm đem chuyện này truyền ra ngoài, đồng thời lại phái người tới Thấm Viên báo với Thấm phu nhân, nói Triệu Du chơi bên hồ nước, không cẩn thận rơi xuống, kêu bà ấy tới đón người về.
Tiếp theo, vì bình ổn Triệu Duẫn đang bất mãn, bà ta lại đánh tượng trưng mấy người Mặc Thư, nhốt nàng ta trong phòng chất củi hai ngày.
Cuối cùng, vương phi dẫn Triệu Ngọc Dao về Như Ý Hiên.
...!
Vân Trân nghe Mặc Thư kể, cung mày nhíu càng chặt.
"Ta biết muội ủy khuất, nhưng chuyện hôm nay, cứ để nó qua đi." Mặc Nhiễm nói, "Muội cũng đừng oán, oán cũng vô dụng, ngay cả Tam thiếu gia cũng hết cách, huống chi là muội? Nếu việc hôm nay truyền tới tai người không nên biết, vậy sẽ lại phiền phức."
Ai là "người không nên biết"?
Đương nhiên là Ninh Vương.
Vân Trân