Vân Trân thấp thỏm đi theo Tô trắc phi về Thính Tuyết hiên.
Tô trắc phi vào phòng, Bích Diên ở lại bên ngoài.
Vân Trân hít sâu một hơi, theo vào.
Sau khi vào, Tô trắc phi bảo nàng quỳ xuống, bản thân ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn nàng chằm chằm.
Từ năm trước sau khi theo mẫu tử Tô trắc phi hồi kinh, mãi đến hiện tại, số lần Tô trắc phi lén triệu kiến nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mỗi lần đơn độc triệu kiến đều khiến Vân Trân nhớ lại những chuyện không thể gặp ánh sáng trong mấy năm nay.
"Ngươi biết lỗi chưa?"
Không biết qua bao lâu, Tô trắc phi chậm rãi hỏi.
Trong lòng Vân Trân nhảy dựng, cung kính đáp: "Xin nương nương nói rõ."
"A." Tô trắc phi cười lạnh, "Xem ra mấy năm nay ngươi tiến bộ không ít, thế mà cũng có bàn tính nhỏ của mình."
Vân Trân nghe vậy, liền biết Tô trắc phi đang bất mãn nàng che giấu chuyện ở thủy tạ trong rừng trúc cùng Mặc Thư.
Nàng vội gục đầu, nói: "Nô tỳ không dám."
"Không dám? Ta thấy ngươi dám đấy!" Tô trắc phi trầm giọng.
Vân Trân quỳ dưới đất, trán dán vào sàn nhà, chỉ cảm thấy ánh mắt đang nhìn mình lúc này như kiếm vũ muốn chọc thủng nàng.
"Có điều, đúng là trời xui đất khiến ngươi đã giúp ta giải quyết Triệu Ngọc Dao, chặt đứt một cánh tay của người kia! Có điều nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không đổi được tật xấu làm việc nhu hòa.
Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không thể mang lòng dạ đàn bà! Cuối cùng, vẫn phải là ta thay ngươi giải quyết hậu quả!"
Thay nàng giải quyết hậu quả?
Nghe đến đây, Vân Trân chấn động.
"Không sai!" Tô trắc phi như nhìn thấu nội tâm nàng, híp mắt nói, "Mấy ngày nay ngươi quá không an phận.
Bởi vậy, ta kêu Bích Diên sắp xếp người đi theo ngươi, không ngờ, ngươi thế mà giấu ta nhiều chuyện như vậy.
Bằng sự thông minh của ngươi, chuyện ở thủy tạ trong rừng trúc nháo lớn như vậy, ngươi lại khiến nó chỉ kết thúc ở đó! Còn cả chuyện của Mặc Thư lúc sau...!Ta thấy ngươi lòng dạ đàn bà như thế, không đành lòng trơ mắt nhìn ngươi bỏ lỡ cơ hội, bởi vậy liền giúp ngươi một tay..."
Tối hôm qua,