Khi đó, Vân Trân đang quét lá ở hoa viên.
Triệu Húc dẫn một vị thiếu nữ dung mạo kiều diễm từ bên ngoài vào.
"Thiếu gia."
"Thiếu gia."
Nha hoàn trong viện sôi quỳ xuống hành lễ.
Vân Trân vội nhìn thoáng qua, buông cái chổi xuống, cũng quỳ gối bên cạnh bồn hoa.
Đoàn người Triệu Húc tới gần.
Thời điểm đến trước mặt Vân Trân, Triệu Húc dừng lại.
"Nương nương có ở trong phòng không?" Triệu Húc hỏi.
Không nghe thấy ai trả lời, Vân Trân nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện Triệu Húc đang nhìn mình.
Lúc này nàng mới biết hắn đang hỏi mình, vì thế cung kính mà trả lời: "Hồi thiếu gia, nương nương đang ở trong phòng."
"Vậy được." Ánh mắt Triệu Húc hiện lên một tia ôn nhu, "Hôm nay gió lớn, các ngươi quét xong thì mau về phòng đi."
"Vâng, tạ thiếu gia."
Bọn nha hoàn trong viện đồng loạt đáp.
"Thanh Loan biểu muội, bên này." Triệu Húc duỗi tay, làm thủ thế "mời".
"Vâng." Tô Thanh Loan đỏ mặt, gật đầu với hắn.
Rất nhanh, Triệu Húc dẫn Tô Thanh Loan rời đi.
Vân Trân thở phào, ngẩng đầu nhìn theo hướng Triệu Húc rời đi.
Mà đúng lúc này, vị biểu tiểu thư Tô gia đi cạnh Triệu Húc kia đột nhiên quay đầu nhìn thoáng về phía này.
Ánh mắt hai ngươi chạm nhau, Tô Thanh Loan ngẩn ra một chút, sau đó liền nở nụ cười hiền lành với nàng.
"A, đó là biểu tiểu thư từ Tô gia tới sao, đúng là xinh đẹp!"
"Dịu dàng như nước, không hổ người đến từ Giang Nam, biểu tiểu thư và thiếu gia thật sự xứng đôi."
"Đúng vậy, ta nghe nói Tô gia là thương hộ giàu có ở Giang Nam.
Lần này Tô gia phái biểu tiểu thư vào kinh, ngoài mặt là mừng thọ vương gia, kỳ thật là tuyển thê cho Tứ thiếu gia..."
"Quả thật xứng đôi."
...!
Vân Trân lẳng lặng nghe những nha hoàn khác nghị luận.
Xứng đôi sao?
Hình như, đúng là xứng đôi!
Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng sờ soạng trong lòng, phát hiện nơi đó trống trơn.
Lúc này mới phát hiện, sau lần làm rơi ngọc bội ở trong hồ gần thủy tạ rừng trúc, thời điểm làm