"Cô mẫu, Thanh Loan muốn nàng ấy được không?"
Tô Thanh Loan vừa dứt lời, ánh mắt mọi người trong viện đồng loạt nhìn về phía Vân Trân.
Vân Trân mê mang quay đầu nhìn Tô Thanh Loan.
Nàng ấy vừa nói gì?
Quả Nhi thấy nàng như vậy, liền biết nàng lại thất thần, vội cúi đầu nhỏ giọng: "Vừa rồi nương nương bảo Đông Thiền đi hầu hạ Thanh Loan tiểu thư, kết quả nàng ấy lại muốn ngươi."
Muốn nàng?
Vân Trân mở to hai mắt nhìn người đối diện.
Tô Thanh Loan nghiêng người, chờ mong nhìn Tô trắc phi.
Tô trắc phi nhàn nhật liếc nhìn Vân Trân, sau đó hỏi Thanh Loan: "Tại sao con lại muốn nàng ta làm nha hoàn của mình?"
Tô Thanh Loan nghe xong, ngượng ngùng nhìn Triệu Húc, mới đáp: "Buổi chiều lúc mới tới vương phủ, thời điểm biểu ca dẫn Thanh Loan đi qua hoa viên, biểu ca có dừng lại hỏi nha hoàn này vài câu.
Thanh Loan thấy nàng ấy trả lời đâu ra đấy, nhìn qua có vẻ là người ổn trọng biết đúng mực.
Cho nên, Thanh Loan mới muốn xin cô mẫu nàng ấy ở bên cạnh, cùng Thanh Loan nói chuyện."
"Biểu ca của con hỏi nàng ta mấy câu..." Tô trắc phi nhìn lướt qua Vân Trân và Triệu Húc.
Tuy rằng sắc mặt bà ta không hề thay đổi, nhưng Vân Trân biết, giờ phút này Tô trắc phi vô cùng bất mãn.
Nghĩ vậy, Vân Trân không khỏi căng thẳng, cúi đầu, nhìn chằm chằm dưới chân.
"Chẳng qua là tùy tiện hỏi vài câu mà thôi." Triệu Húc nhíu mày.
Tô Thanh Loan nhìn hắn, lại nhìn Tô trắc phi: "Vậy cô mẫu..."
Tô trắc phi nâng cằm, ánh mắt lạnh đi vài phần: "Chẳng qua là một nha hoàn quét rác mà thôi, nào đáng để con coi trọng? Nếu con không thích Đông Thiền, vậy cô mẫu đổi Xuân Miên cho con."
"Không, không phải..." Tô Thanh Loan lắc đầu, áy náy xấu hổ nhìn Đông Thiền trong đám người, đáp, "Vẫn là để Đông Thiền hầu hạ Thanh Loan đi."
...!
Chuyện này giống như chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ.
Không bao lâu, mọi người đều quên.
Ngoại trừ Tô trắc phi.
Sau khi mọi người tan, Triệu Húc bị giữ lại.
Vân Trân bị Quả Nhi lôi