Nhắc đến hồi âm, nàng không khỏi nhớ tới thời điểm Bạch Tà xuất hiện ở Ninh Vương phủ, Tô trắc phi viết cho sư phụ của nàng một phong thư.
Lá thư kia gửi ra ngoài đã hơn một tháng, nhưng vẫn luôn không có hồi âm.
Mà mấy ngày nay, Bạch Tà vẫn tiếp tục trị chân cho Tam thiếu gia Triệu Duẫn.
Nhìn Triệu Duẫn dần khỏe lại, Vân Trân không nhịn được mà tự hỏi có phải bản thân nghĩ nhiều hay không.
Có lẽ, Bạch Tà kia không có vấn đề thì sao?
Nếu sư phụ có thư hồi âm gửi tới, nàng vừa lúc cũng có thể hỏi chuyện của Diêm Vương Khiếu.
Diêm Vương Khiếu không điều tra rõ, trong lòng nàng vẫn bất an.
...!
Sau đó, bọn họ lại tìm kiếm những nơi khác, cũng không phát hiện manh mối hữu dụng nào.
Đang định trở về thì bắt gặp một nhóm người tới.
Đi phía trước là Ninh Vương mặc trường bào màu đen, trái phải lần lượt là Cơ phu nhân trang điểm kiều mị cùng Lưu Vân Bạch một thân hồng y.
Phía sau là một đám tỳ nữ và thị vệ.
Không biết Lưu Vân Bạch nói gì, chọc cho Ninh Vương liên tục cười tơ.
"Phụ vương."
Thấy bọn họ đi về phía này, Triệu Húc gọi.
Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh lui sang một bên.
"Húc Nhi cũng ở đây sao!"
Ninh Vương nhìn Triệu Húc, ý cười vơi đi một chút, nhưng vẫn nhìn ra được tâm tình ông ấy lúc này không tồi.
"Triệu sư đệ." Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch đứng bên cạnh lên tiếng, "Đã lâu không gặp."
Triệu Húc gật đầu: "Đã lâu không gặp."
"Hả? Hai người quen nhau?" Ninh Vương kinh ngạc.
Không đợi Triệu Húc trả lời, Lưu Vân Bạch đã khẽ cười, đáp: "Vương gia, Vân Bạch từng là môn hạ của Xích Phong cư sĩ, cùng Triệu sư đệ là đồng môn."
Dứt lời, Lưu Vân Bạch nhìn Triệu Húc, sau đó liền lướt qua nhìn Vân Trân phía sau.
Ánh mắt hắn vừa dừng trên người Vân trân, liền cảm nhận có tầm mắt sắc bén đảo qua bên cạnh, quay đầu, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Ngụy Thư Tĩnh.
Lưu Vân Bạch cười cười, gương mặt phong hoa tuyệt đại kia càng có vẻ mị hoặc chúng sinh.
Đáy lòng Vân Trân thầm than một tiếng "Yêu nghiệt".
Bên cạnh, Ninh Vương thấy vậy, có chút suy tư.
Ông ấy nhìn Lưu Vân Bạch, lại nhìn Triệu Húc: "Đúng là duyên