"Vết thương của ngươi lại đau sao?"
Ninh Vương thấy vậy, vội duỗi tay đỡ hắn.
Ngày ấy Lưu Vân Bạch vì cứu Ninh Vương, cánh tay bị thương vẫn luôn chưa khỏe lại.
"Vẫn ổn." Lưu Vân Bạch lắc đầu.
"Các ngươi hầu hạ Lưu thiếu gia thế nào hả!" Nhưng Ninh Vương nghe vậy lại nỏi giận, mắng những hạ nhân hầu hạ Lưu Vân Bạch.
"Vương gia tha mạng."
"Vương gia thứ tội."
...!
Lập tức người quỳ gối đầy đất.
Những người khác cũng kinh hồn táng đảm.
Vân Trân đứng trong đám người lén ngẩng đầu nhìn Lưu Vân Bạch, vừa lúc Lưu Vân Bạch cũng nhìn qua.
Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Lưu Vân Bạch chớp mắt với mình.
Trong lòng Vân Trân "lộp bộp" một tiếng.
Không đợi nàng nghĩ gì, Lưu Vân Bạch liền nói với Ninh Vương: "Thật ra cũng không phải lỗi của hạ nhân, chỉ là Vân Bạch không quen để họ hầu hạ mà thôi."
"Nhưng bên cạnh ngươi không có ai hầu hạ cả." Ninh Vương nhíu mày.
Lưu Vân Bạch cười cười: "Nếu vương gia cho phép, Vân Bạch muốn xin vương gia một người."
Hắn vừa dứt lời, trong lòng Vân Trân liền kêu một tiếng "Không xong rồi".
Quả nhiên, thời điểm Ninh Vương dò hỏi, Lưu Vân Bạch liền nói ra cái tên Vân Trân.
"Không được!"
Không đợi Ninh Vương có phản ứng, Triệu Húc liền lên tiếng.
Lưu Vân Bạch cười như không cười nhìn hắn, không nói gì.
Ninh Vương tỏ vẻ không vui: "Húc Nhi, con làm sao vậy?"
"Phụ vương!" Triệu Húc hành lễ với Ninh Vương, đáp, "Nhi tử chỉ là cảm thấy, Trân Nhi là nha hoàn quét rác, hiện tại Lưu sư huynh bị thương, hẳn nên cần nha hoàn có kinh nghiệm mới đúng."
Vân Trân nhìn Lưu Vân Bạch, nhíu mày, không biết trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì.
"Không, ta cảm thấy nàng phù hợp." Lưu Vân Bạch khẽ cười, "Dù sao trước đay khi ở Nam Hoang ta có quen biết nàng.
Sử dụng nha hoàn mình quen biết sẽ càng thuận tay hơn."
Quen biết?
Triệu Húc mở lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Vân Trân.
Trong trí nhớ của hắn, Vân Trân hẳn chưa từng gặp Lưu Vân Bạch mới đúng.
Nhưng hắn đau biết rằng, Vân Trân sớm đã gặp Lưu Vân Bạch trong rừng trúc khi lên núi Xích Phong cứu người.
Sau đó ở quận Xích Thủy, Lưu Vân Bạch lại