"Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Thời điển Vân Trân định ra ngoài hội hợp với người của vương phủ, Lưu Vân Bạch cười nói với nàng.
"Tốt nhất là đừng." Mấy ngày nay ở bên cạnh hầu hạ Lưu Vân Bạch, Vân Trân có chút bóng ma tâm lý.
Lưu Vân Bạch cười cười, không nói nữa.
Mà đứng phía sau hắn, Nha Sát vẫn trầm mặc như cái bóng của Lưu Vân Bạch, mặt như đưa đám.
"Nha Sát, hẹn gặp lại!"
Vân Trân phất tay với Nha Sát, ôm hành lý vui sướng rời đi.
Để lại Lưu Vân Bạch mở to cặp mắt đào hoa kia nhìn theo Vân Trân, lại nhìn người bên dưới luôn bất cận nhân tình của mình.
Nha Sát này tính tình lãnh đạm, sao có thể lọt vào mắt nàng?
Nha Sát thì trong khoảnh khắc Vân Trân rời đi, nhíu mày nghi hoặc.
...!
Vân Trân duy trì tâm tình không tệ tìm tới xe ngựa của Thính Tuyết Hiên.
Triệu Húc ngồi trên lưng ngựa, thấy nàng đi ra, thở phào nhẹ nhõm.
Không bao lâu, Ninh Vương được phương trượng chùa Kỳ Sơn tự mình đưa tiễn, đồng hành còn có Lưu Vân Bạch.
Trước khi đi, Ninh Vương không quên dặn dò sau khi Lưu Vân Bạch hồi kinh nhớ tới vương phủ làm khách.
Đốc đốc đốc...!
Đoàn xe được Ngự Lâm Quân hộ tống chậm rãi xuống núi.
Chùa Kỳ Sơn vốn vô cùng náo nhiệt, sau khi đoàn xe đi, liền trở nên trống vắng.
Lúc này, nha hoàn bên cạnh mẫu thân của Lưu Vân Bạch tới, nói phu nhân có việc tìm hắn.
Lưu Vân Bạch đứng ở cổng chùa, nhìn đoàn xe đã đi xa, xoay người quay tiến vào.
...!
Vân Trân ngồi trên xe ngựa cùng những nha hoàn khác.
Những nha hoàn đó sớm đã nghe nói nàng được Ninh Vương phái tới hầu hạ công tử của Lại Bộ Thị Lang, càng miễn bàn đến bộ dáng vị công tử kia còn rất xuất chúng.
Bởi vậy nàng vừa lên xe ngựa, liền bị nha hoàn vây quanh, dò hỏi công tử kia là người thế nào? Thích cái gì?
Vân Trân nghĩ tới khoảng thời gian bị Lưu Vân Bạch chiếm tiện nghi, trong lòng tiểu nhân cười lạnh một tiếng.
"Các ngươi tốt nhất đừng hỏi." Vân Trân thở dài.
"Sao thế?"
"Công tử của Lại Bộ Thị Lang không dễ ở chung sao?"
...!
Bọn nha hoàn thấy nàng như vậy, vội hỏi.
"Không phải không tốt,