Lưu Vân Bạch nhìn nàng chằm chằm nửa ngày.
"Lưu công tử, xin tự trọng." Vân Trân nhíu mày.
"Nếu ta nói không thì sao?"
Dứt lời, Lưu Vân Bạch càng kề sát mặt nàng.
"Vậy ta đây không khách khí nữa." Nói rồi, tay nàng liền sờ soạng túi thuốc bên hông.
Nhưng tay vừa đụng tới túi thuốc đã bị Lưu Vân Bạch bắt lấy, giơ lên trước, cười như không cười: "A, mới một câu không hợp đã động thủ, thói quen này không tốt."
"Ngài..." Vân Trân tức giận tới phồng má, trừng mắt nhìn hắn.
"Chủ nhân, phu nhân tìm ngại."
Đúng lúc này, nha hoàn Nha Sát của Lưu Vân Bạch thình lình xuất hiện phía sau bọn họ, mặt không cảm xúc.
Trong mắt Lưu Vân Bạch hiện lên một tia tức giận, buông tay Vân Trân ra, xoay người gõ đầu Nha Sát, nửa đùa giỡn: "Sau này còn quấy rầy chuyện tốt của bổn công tử, bổn công tử sẽ đưa ngươi về Nam Hoang."
"Nha Sát biết tội." Sắc mặt Nha Sát không hề thay đổi.
Lưu Vân Bạch hừ một tiếng, dời mắt đi, cười duỗi tay nâng cằm Vân Trân lên, nói: "Lần này tạm thời bỏ qua cho ngươi.
Dù sao, tương lai của chúng ta còn dài."
Dứt lời, Lưu Vân Bạch buông Vân Trân ra, nâng bước ra ngoài.
Vân Trân nâng tay, dùng sức lau chùi chỗ vừa bị Lưu Vân Bạch chạm vào.
Nàng lau được một nửa, bỗng phát hiện Nha Sát còn chưa đi, đang dùng "vẻ mặt quan tài" nhìn nàng.
"Gì nữa?" Nàng nhướng mày.
"Tiểu yêu tinh câu dẫn người!" Nha Sát lạnh lùng bỏ lại mấy chữ này rồi rời đi.
Tiểu yêu tinh câu dẫn người?
Tiểu yêu tinh?
Ai?
Nàng sao?
"Ta câu dẫn người thế nào? Ngươi quay lại nói rõ ràng cho ta!" Vân Trân tức giận tới muốn cào tường.
...!
Cứ như vậy, Vân Trân ở lại bên cạnh Lưu Vân Bạch.
Nàng phát hiện Lưu Vân Bạch đúng là yêu tinh.
Có điều, tuy hắn thích đùa giỡn Vân Trân, nhưng đa số thời điểm đều biết dừng lại, không hề làm gì thật.
Cứ thế, đoàn người Ninh Vương ở chùa Kỳ Sơn nửa tháng.
Trong lúc này, Ngụy Thư Tĩnh nhận được hồi âm của bằng hữu trên giang hồ, nói là tổ chức thích khách Ngụy Thư Tĩnh muốn biết có chút tiếng tăm, từ võ công đến thủ pháp xử lý hiện trường đều rất giống tổ chức sát thủ