Bởi vì nàng không nói trước, cho nên mới hại Tô Thanh Loan càng không có cách nào "rửa sạch tội danh".
"Cho nên, ngài cảm thấy tất cả đều là âm mưu của nô tỳ? Rõ ràng nô tỳ đã biết, lại còn bảo ngài đi giám định! Chính vì muốn hủy hoại danh tiếng của nàng ta!" Vân Trân nói.
"Trân Nhi, ngươi...!Sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Triệu Húc mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn nàng.
"Đây không phải suy nghĩ trong lòng ngài sao? Ngài có dám nói, thời điểm biết được chuyện này, trong lòng chưa từng hoài nghi nô tỳ?" Vân Trân không lui bước, không chút lưu tình dồn ép đối phương.
Nàng mơ hồ phát hiện cảm xúc của bản thân lúc này không thích hợp.
Nhưng, nàng chính là không khống chế được.
Bởi vì một năm trước, Triệu Húc từng đối xử với nàng như vậy!
Bị Tô trắc phi dẫn dắt, "mắt thấy là thật", "tai nghe là thật", nghĩ nàng hạ thuốc trong trà, nghĩ nàng tra tấn Tô Thúy Nga trong bình gốm...!
Khoảng thời gian đó, quan hệ giữa họ đóng băng tới cực điểm.
Tuy rằng sau khi trở về kinh thành, Triệu Húc chủ động giảng oàng, nhưng thương tổn từng phải chịu, còn cả ánh mắt không tín nhiệm kia đã đi sâu vào tâm trí nàng, dù thế nào cũng không quên được.
Hiện tại, đối mặt với vấn đề tương tự, nàng có thể không nhạy cảm sao? Có thể không kích động sao?
Đương nhiên, nàng biết sự việc lần này phức tạp, nàng cũng không hoàn toàn vô tội, đứng trên góc độ của Triệu Húc, hắn cũng chẳng làm gì sai.
Nhưng, nàng ghét cảm giác bị nghi ngờ này.
"Ta nói mình nghi ngờ nàng khi nào? Ta nói nàng hại Thanh Loan biểu muội khi nào hả?" Triệu Húc đột nhiên duỗi tay đè nàng sát ngăn tủ, nhìn thẳng vào mắt nàng, lớn tiếng, "Cho dù nàng thật sự hại muội ấy, mặc kệ lý do là gì, ta đều đứng về phía nàng! Trước sau đều đứng về phía nàng!"
Nói xong, Triệu Húc phát hiện Vân Trân nhấp môi, như sợ tới ngây người mà nhìn hắn.
Lửa giận nổi lên, hắn cúi đầu gặm lấy đôi môi của nàng.
Chờ Triệu Húc buông