"Vậy vừa rồi thiếu gia tức giận cái gì?"
Không biết qua bao lâu, Vân Trân nhớ lại chuyện lúc trước, hỏi.
"Nàng thật sự không biết?"
Triệu Húc kề sát vào nàng, hỏi.
Vân Trân đẩy hắn ra một chút, cổ rụt về sau, lắc đầu.
Triệu Húc nhìn nàng.
Vì sao lại tức giận?
Đó là vì nàng có chuyện gạt hắn!
Chuyện của biểu muội Tô gia khẳng định không đơn giản như vậy.
Nhưng nàng, cái gì cũng không nói với hắn, bài xích hắn ra ngoài, khiến hắn có cảm giác mình là người ngoài cuộc.
Cảm giác này, hắn rất không thích.
Nàng có thể có chuyện gạt hắn.
Nhưng hắn không hi vọng nàng không tin tưởng hắn.
"Vậy nàng từ từ nghĩ đi." Cuối cùng, Triệu Húc dịu dàng nhìn nàng.
"Gì cơ?" Vân Trân mở to hai mắt.
Nàng không ngờ, bản thân đợi lâu như vậy, thế mà chờ tới đáp án này.
Nàng vốn nên tức giận, nhưng nghĩ tới lời Triệu Húc vừa nói.
"Thiếu gia, cho dù nô tỳ thật sự tính kế Thanh Loan tiểu thư, mặc kệ có lý do hay không, ngài đều đứng về phía nô tỳ?" Vân Trân cẩn thận hỏi.
"Nàng tính kế muội ấy sao?"
"..." Vân Trân ngẩn ra.
Triệu Húc cúi đầu, trán kề trán cùng nàng: "Mặc kệ nàng có hay không, ta đều sẽ tin tưởng nàng.
Nàng chỉ cần nhớ, trên đời này, người duy nhất ta có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm cũng chỉ có nàng."
...!
Bầu không khí giữa Vân Trân và Triệu Húc bên này dần trở lại bình thường.
Mà ở một nơi khác của Thính Tuyết Hiên, trong viện của Tô Thanh Loan, hạ nhân đều nơm nớp lo sợ chờ bên ngoài.
Không bao lâu, Bích Diên tự mình dẫn đại phu tới.
Hạ nhân thấy Bích Diên tới, càng thêm cẩn thận.
Giờ phút này, trong phòng ngủ, Tô Thanh Loan sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Tô trắc phi ngồi bên cạnh.
"Cô mẫu, con..."
"Con không cần nói gì cả!" Tô trắc phi cắt ngang, "Từ giờ trở đi, con cứ ở trong phòng dưỡng bệnh là được."
"Nhưng..." Tô Thanh Loan thống khổ nhíu mày, có chút không cam lòng.
Lúc này, nàng ta bỗng cảm thấy may mắn vì khi đó đã ngất đi.
Nếu không, nàng ta lấy mặt mũi đâu mà nhìn biểu ca?
Lúc nàng ta còn