Kẽo kẹt.
Cửa từ bên trong mở ra.
Triệu Húc khoác một cái áo xuất hiện ở cửa.
"Phụ vương? Mẫu phi?"
Triệu Húc mắt buồn ngủ nhìn người trước mặt, ngay sau đó xoa nhẹ đôi mắt, hành lễ với hai người.
"Miễn lễ." Ninh Vương giơ tay, nhìn vào phòng, "Vừa rồi con vẫn luôn đang ngủ sao?"
"Đúng vậy." Triệu Húc sửng sốt, khó hiểu nhìn Ninh Vương, sau đó lại nhìn Tô trắc phi, "Phụ vương, mẫu phi, đã trễ thế này, mọi người tới đây là có chuyện gì sao?"
"Là trong viện của vi huynh xuất hiện thích khách, kinh động phụ vương và Tô phi nương nương." Lúc này, Lưu Vân Bạch đứng ra, tỏ vẻ xin lỗi.
"Thích khách?" Triệu Húc nghe xong, cả kinh, "Vậy Tứ ca có sao không?"
"Đa tạ A Húc quan tâm, vi huynh không sao." Lưu Vân Bạch cười lắc đầu.
"Hi Nhi không sao.
Có điều, có kẻ phát hiện thích khách chạy vào viện của con, cho nên phụ vương và mẫu phi con lo lắng, liền tới xem." Ninh Vương nói.
"Cái gì? Thích khách chạy vào đây?" Triệu Húc kinh ngạc nhìn Tô trắc phi, "Con vẫn luôn ngủ, không biết chuyện gì.
Là ai phát hiện?"
Triệu Húc nói xong, mọi người đều nhìn về phía Tô Thanh Loan.
Vì Triệu Húc chỉ khoác xiêm y, Tô Thanh Loan cần lảng tránh, cho nên lúc này đứng ở phía xa.
Nghe Triệu Húc hỏi, nàng ta vội vàng nhìn sang nha hoàn Hỉ Nhi bên cạnh.
Đón nhận ánh mắt của nhiều người như vậy, Hỉ Nhi tiến lên trước vài bước, cúi đầu: "Hồi...!Hồi biểu thiếu gia, là nô tỳ nhìn thấy."
"Ngươi thấy cái gì?" Triệu Húc hỏi.
"Nô tỳ nhìn thấy hai hắc y nhân vội vã đi về phía này." Hỉ Nhi đáp.
Triệu Húc nghe xong, nhíu mày.
"Nếu đã như vậy, thỉnh phụ vương sai người điều tra." Ngay sau đó, Triệu Húc nói.
"Ta cũng có ý này." Ninh Vương gật đầu, sai đội hộ vệ bắt đầu điều tra viện của Triệu Húc.
Rất nhanh, đội hộ vệ trở về bẩm báo, nói không tìm được thích khách.
Ninh Vương nghe thế, thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra là