Đó là một nha hoàn dáng người nhỏ xinh, trên người quấn lấy chăn.
Nàng cúi đầu quỳ dưới đất, tóc xõa che khuất gương mặt, khiến người ta không nhìn rõ dung mạo, nhưng có thể từ cổ tay nhìn ra nàng chỉ mặc áo trong lúc ngủ.
Giờ phút này, nàng đang run lên bần bật, thoạt nhìn vô cùng căng thẳng.
"Ngươi là ai?" Ninh Vương chỉ vào người dưới đất, hỏi.
Ánh mắt mọi người trong phòng đều hướng về người nọ.
"Nô...!Nô tỳ...!Là...!Là..."
Bị Ninh Vương hỏi, thân thể Vân Trân càng run rẩy, như cực kỳ sợ hãi.
Bên cạnh, Lưu Vân Bạch không khỏi kinh ngạc.
Sắc mặt Tô Thanh Loan vô cùng khó coi.
Triệu Húc nhìn Vân Trân quỳ dưới đất, hít sâu một hơi, bước nhanh tới trước mặt nàng, quỳ xuống: "Phụ vương, đều là lỗi của nhi tử! Nàng ấy...!Nàng ấy là người trong phòng nhi tử."
Dứt lời, sự an tĩnh của bầu không khí bị phá vỡ như hồ nước có một tảng đá lớn rơi xuống.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn người quỳ trước mặt nàng.
"Biểu...!Biểu ca..."
Tô Thanh Loan che miệng, không thể tin mà nhìn hắn.
Sắc mặt Lưu Vân Bạch không thay đổi, chỉ là ánh mắt trở nên vi diệu.
Ninh Vương kinh ngạc.
"Vương gia." Lúc này, Tô trắc phi đứng ra, hành lễ với Ninh Vương, "Chuyện này là lỗi của thiếp thân.
Thiếp thân định qua mấy ngày nữa mới nói chuyện này với vương gia, kết quả không ngờ vẫn quấy nhiễu vương gia..."
"Tô phi không cần tự trách." Ninh Vương vội duỗi tay nâng bà ta đứng dậy, "Chuyện này không trách được nàng, dù sao...!Là bổn vương sơ sót.
Húc Nhi năm nay đã mười lăm, có những chuyện cũng nên...!Được rồi, nếu nơi này đã lục soát, vậy đội hộ vệ đi nơi khác lục soát đi.
Giải tán, Húc Nhi, con cũng nghỉ ngơi đi."
"Cung tiễn phụ vương, cung tiễn mẫu phi."