Vân Trân lại nhìn những người khác trong phòng.
Nàng cuối cùng cũng phát hiện vì sao bầu không khí ở nơi này lại khiến nàng rất không thoải mái.
Bởi vì trên người những người này luôn mang theo tử khí âm trầm, giống như bị ác ma lấy đi "hi vọng", chỉ còn lại thể xác hủ bại, hoặc là cái xác không hồn, hoặc là phóng túng tham lam cùng dục vọng giống những kẻ hôm qua nhìn ngó nàng.
Buồn tẻ vô vị lâu ngày, không nhìn thấy hi vọng của cuộc sống, biến một con người đang tốt đẹp trở nên giống bà tử kia.
"Ta cảm thấy, ta sẽ là trường hợp đặc biệt." Vân Trân quay đầu nhìn người nằm trên thanh tre, nói, "Ngươi cũng vậy."
Rõ ràng người xung quanh, hoặc là trở nên tham lam như Hỗ đại nương, hoặc là hữu tâm vô lực như Bình Nhi, cuối cùng lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, hoặc là giống những người phía sau nàng, chết lặng thỏa hiệp.
Rõ ràng sống trong hoàn cảnh ngột ngạt, con người thường sẽ trở nên như vậy, nhưng từ ánh mắt của Niên Sanh, Vân Trân không nhìn thấy sự mất hi vọng.
Đôi mắt kia sáng ngời, rõ ràng còn có không cam lòng.
Chỉ cần không cam lòng, sẽ không biến thành "cái xác không hồn".
Niên Sanh nhìn nàng, rối rắm một hồi, cuối cùng mắng một câu: "Kẻ điên!" Dứt lời, hắn ôm bả vai xoay người đi, không nhìn nàng nữa.
Vân Trân lắc đầu.
"Đúng rồi, ngươi có biết làm sao tới Thanh Phong Quan không?" Lúc này, Vân Trân đột nhiên hỏi.
Niên Sanh nhíu mày, quay đầu lại: "Ngươi hỏi thăm Thanh Phong Quan làm gì?"
"Nghe nói nơi đó thắp hương rất linh, ta muốn đi cúng bái."
Niên Sanh đánh giá nàng từ đầu tới chân một lần: "Con người ngươi đúng là mặt dày! Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ nói ngươi biết?"
"Buổi sáng ta đã cho ngươi bánh bao." Vân Trân trả lời.
"Nhưng lúc ấy ta đắc nhắc nhở ngươi chuyện của Hỗ đại nương." Niên Sanh hừ một tiếng.
"Sau này, mỗi buổi sáng ta đều cho ngươi một cái bánh báo." Vân Trân híp mắt.
Niên Sanh xoa