Sau nữa, Niên Sanh nhìn bộ dáng nàng trúc trắc làm hoa đăng thật sự không thuận mắt, liền cầm thanh tre lên tự làm một ít.
Ban đầu, Vân Trân tưởng hắn làm cho bản thân hắn, chờ tới thời điểm người phụ trách thống kê, Niên Sanh đẩy toàn bộ thứ hắn làm cho nàng.
"Gì vậy?" Vân Trân khó hiểu nhìn hắn.
.
Truyện Ngôn Tình
Niên Sanh không nhìn nàng, mà vỗ vỗ mảnh vụn trên đùi, nâng bước ra ngoài.
"Niên Sanh, tiểu tử kia, cái gì cũng không làm! Ngươi thật không muốn ra ngoài đúng không..." Thời điểm Niên Sanh đi ngang, người phụ trách không nhịn được mà quát.
Niên Sanh quay đầu làm mặt quỷ, rất nhanh liền chạy trốn không thấy bóng dáng đâu.
Vân Trân nhìn chằm chằm hoa đăng dưới chân, lại nhìn theo hướng Niên Sanh biến mất.
Đúng là người kỳ lạ.
Lúc này, nàng không khỏi nhớ tới câu nói lúc sáng của Niên Sanh.
Chẳng lẽ, hắn thật sự không muốn ra ngoài sao?
...!
Cũng nhờ Niên Sanh hỗ trợ, tay mới như Vân Trân mới coi như miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Đến khi chuẩn bị về phòng, trời đã sắp tối.
Thời điểm nàng đi qua khu phòng ở dành cho hạ nhân, cảm giác áp lực đến tuyệt vọng lại trở về.
Loảng xoảng, loảng xoảng.
Ngay lúc nàng sắp qua chỗ ngoặt đến hành lang chỗ phòng nàng, đột nhiên nghe phía xa có tiếng phá cửa.
"Nhanh lên, nhanh lên! Nếu không người sẽ trở về!"
"Đừng giục nữa, sắp xong rồi!"
...!
Theo đó là tiếng nói chuyện.
Vân Trân ngây ra một lúc, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành, vội đi nhanh hơn.
Rất nhanh, nàng liền bắt gặp một nhóm người vây quanh trước cửa phòng nàng.
"Các ngươi đang làm gì đó?" Vân Trân hét lên.
Theo tiếng, đám người kia dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đứng ra, hai tay ôm vai, khinh thường liếc nhìn nàng, phân phó người bên cạnh: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì! Còn không mau hầu hạ người mới cho ta!"
Trà Nhi dứt lời, những kẻ đứng sau nàng ta liền như hung thần ác sát xông về phía Vân Trân.
"Các ngươi muốn làm gì? Ta..."
Vân Trân còn chưa