Tô trắc phi cúi đầu nói với nàng ta: "Con phải ghi nhớ, chia lìa nhất thời, tương tư nhất thời, ẩn nhẫn nhất thời đều vì tương lai sau này.
Con, hiểu chưa?"
Tô Thanh Loan nhìn bà ta, nửa ngày sau, cất đi vẻ nhu nhược trên mặt, gật đầu: "Cô mẫu, Thanh Loan hiểu rồi."
...!
Sau đó, từ Thính Tuyết Hiên truyền ra tin tức biểu tiểu thư Tô gia sắp trở về Giang Nam.
Nghe được tin này, Triệu Ngọc Dao vô cùng vui sướng.
Trong mắt nàng ta, tiện nhân dối trá thích ra vẻ đáng thương kia cuối cùng cũng cút khỏi đây.
Nàng ta vốn định chia sẻ tin tức này với mẫu phi của mình, nhưng gần đây vương phi hay qua thủy tạ trong rừng trúc, ngay cả Bạch thần y cùng La ma ma cũng thần thần bí bí, không biết đang có chuyện gì gạt nàng?
Có điều, chuyện này không hề ảnh hưởng tới tâm trạng vui sướng của nàng ta.
...!
Sau khi nói chuyện với Tô trắc phi, Tô Thanh Loan bắt đầu thu dọn hành lý.
Hỉ Nhi không cam lòng, thay nàng ta oán giận, lại bị nàng ta trách mắng.
Có lẽ lời Tô trắc phi nói, nàng ta đã nghe lọt một ít.
Mấy ngày nay cẩn thận suy nghĩ lại, nàng ta phát hiện bản thân quả thật đã hơi đánh mất lý trí.
Tạm thời rời đi, đối với nàng ta mà nói là cách tốt nhất.
Chỉ là...!
Với Triệu Húc, nàng ta vẫn không cam lòng.
Rõ ràng dù là xuất thân, giáo dưỡng, học thức hay dung mạo, nàng ta tự nhận bản thân không có điểm nào thua kém nha hoàn quét rác kia.
Nhưng kết quả thì sao, ánh mắt Triệu Húc chỉ bị nha hoàn kia hấp dẫn!
Nàng ta sao có thể cam tâm!
Sáng sớm ngày mai, nàng ta phải lên xe ngựa rời khỏi kinh thành rồi.
Đêm nay, nàng ta vẫn muốn thử một lần nữa!
...!
"Biểu ca."
Kết thúc hồi ức, Tô Thanh Loan nhìn người trước mặt.
"Thanh Loan biểu muội có việc gì sao?"
Triệu Húc vốn định đi tìm Tô trắc phi dò hỏi chuyện của Vân Trân, lại bị Tô Thanh Loan đột nhiên tới thăm ngăn cản.
"Biểu ca, ngày mai Thanh Loan phải đi rồi.
Thanh Loan có vài lời muốn nói với biểu ca." Tô Thanh Loan khẩn cầu nhìn hắn.
Chuyện thích khách đêm đó, lúc ấy Triệu Húc không nghĩ nhiều.
Nhưng Vân Trân đi rồi, Ngụy Thư Tĩnh bỗng tới