Nguyên Bảo ra ngoài đóng cửa lại.
Nha hoàn của Tô Thanh Loan cũng lui xuống.
Trong phòng chỉ còn hai người Triệu Húc và Tô Thanh Loan.
"Thanh Loan biểu muội, ta muốn biết buổi tối thích khách xông vào Thự Quang Lâu, muội có phải đã thấy gì không? Cho nên, nha hoàn Hỉ Nhi bên cạnh muội mới..." Dù sao hiện tại trời đã tối, cô nam quả nữ ở cùng một phòng ít nhiều khiến Triệu Húc không được tự nhiên.
Thấy hạ nhân đã ra ngoài, hắn cũng không muốn quanh co với Tô Thanh Loan, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Tô Thanh Loang bỗng duỗi tay cởi dây lưng, lột bỏ xiêm y bên ngoài.
"Thanh Loan biểu muội, muội làm gì thế hả!" Triệu Húc kinh hãi, vội xoay người, "Còn ra thể thống gì nữa! Muội mau mặc lại xiêm y đi!"
"Biểu ca..." Tô Thanh Loan nhào tới trên lưng Triệu Húc, "Biểu ca, Thanh Loan thật lòng thích biểu ca.
Biểu ca, huynh đừng đuổi Thanh Loan đi.
Thanh Loan không cầu xin biểu ca cho mình danh phận, chỉ cần...!A!"
Nàng ta còn chưa nói hết câu đã bị Triệu Húc đẩy ra.
Tô Thanh Loan ngã xuống đất.
"Thanh Loan biểu muội, muội đừng như vậy." Triệu Húc xoay người, sắc mặt hết sức khó coi.
Hắn vốn định lập tức ra ngoài, nhưng lại nghĩ đến Nguyên Bảo còn canh giữ ở cửa.
Nếu hắn cứ như vậy mà mở cửa, vậy thanh danh của Tô Thanh Loan sẽ bị hủy hoại.
Hắn thật sự giận Tô Thanh Loan, nhưng nàng ta dù sao cũng là biểu muội Tô gia, ngày mai sẽ rời đi, hắn không muốn hại nàng ta bị hủy danh tiết.
Vì thế, hắn vội bước ra sau bình phong, đưa lưng về phía Tô Thanh Loan: "Muội mặc y phục vào đi! Chuyện vừa rồi, ta coi như chưa từng xảy ra!"
"Biểu ca, huynh...!Huynh thật sự tàn nhẫn như vậy sao? Cho dù Thanh Loan vì huynh mà làm ra chuyện này, buông bỏ tất cả kiêu ngạo, huynh cũng không thể