"Nương nương, bên Thượng Thanh biệt trang có tin tức."
Hôm nay, Tô trắc phi đang luyện chữ trong phòng, Bích Diên vội vã đi vào.
Tô trắc phi không dừng lại, vẫn tiếp tục viết.
Bích Diên lặng lẽ đứng một bên.
Mãi đến khi Tô trắc phi viết xong, Bích Diên mới tiến lên nhận bút lông trong tay bà ta, giao cho nha hoàn bên cạnh, ra hiệu cho bọn họ lui xuống, sau đó lại đưa cho Tô trắc phi ly trà hoa.
Chờ Tô trắc phi ngồi xuống ghế trên, uống trà, Bích Diên mới cúi đầu, bẩm báo tin tức Vân Trân truyền về.
Tô trắc phi lẳng lặng nghe, không nói gì.
Mãi đến khi Bích Diên kể năm đó lúc Lan trắc phi té ngã, vừa lúc Mặc Nhiễm cũng có mặt, thậm chí Mặc Nhiễm đã đem chân tướng sự việc nói với Lan trắc phi ở Thanh Phong Quan, sắc mặt Tô trắc phi lúc này mới hơi thay đổi.
"Trong thư Trân Nhi nói, Lan trắc phi đã nghe nàng khuyên, sẽ nhanh chóng chọn ngày hồi kinh." Bích Diên nói xong, im lặng chờ đợi chỉ thị của Tô trắc phi.
Có điều, nàng ta đợi hồi lâu, cũng không thấy Tô trắc phi lên tiếng, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu.
"Nương nương, Lan trắc phi sắp trở về, kế tiếp, chỉ sợ bên phía vương phi sẽ không được thái bình.
Vậy Trân Nhi thì sao? Người có chỉ thị gì với nàng ấy không? Có cho nàng ấy trở về không?"
"Tạm thời duy trì hiện trạng." Tô trắc phi lắc đầu.
"Nô tỳ hiểu rồi." Bích Diên cúi đầu, đáp.
...
Vân Trân về Thanh Phong Quan đã ba ngày.
Ngày đầu trở về, nàng lập tức viết lại sự việc xảy ra mười chín năm trước, nghĩ cách nhờ người giao thư cho Tô trắc phi, nhưng thư đã gửi ra ngoài ba ngày vẫn không có hồi âm.
Vân Trân lo lắc, liệu có phải trên đường đã xảy ra vấn đề gì không?
Có điều, nếu xảy ra vấn đề, bị người ta lấy được, khẳng định sẽ có người tới tìm nàng.
Nhưng cho tới hiện tại vẫn không có ai tới, vậy chỉ có một khả năng.
Tô trắc phi muốn nàng ở lại Thượng Thanh biệt trang.
Mà