Vân Trân từ Thanh Phong Quan trở về Thượng Thanh biệt trang đã hơn một tháng.
Mùa hè ơi bức chậm rãi đi qua, gió Bắc thổi tới khiến lá cây bắt đầu rơi.
Chớp mắt đã tới thu.
Thời tiết dần chuyển lạnh, nhiệm vụ mỗi ngày Thượng Thanh biệt trang phân xuống ngày càng khó.
Có một lần, bọn họ bị bắt nhảy xuống sông đào bùn trồng sen.
Hôm ấy, vừa lúc trong ngày Vân Trân không tiện.
Vân Trân vốn định xin nghỉ, dù bị trừ lông chim cũng được.
Nhưng không biết thế nào, hình như từ Thanh Phong Quan trở về, Bình Như cứ cố ý vô tình nhắm vào nàng.
Cũng có người xin nghỉ, Bình Nhi phê chuẩn, nhưng đổi lại là nàng thì không.
Không chỉ thế, nàng vốn dĩ chỉ cần làm xong việc là được, kết quả cuối cùng biến thành việc của ba người.
Nếu làm không xong thì tiếp tục làm, khi nào xong rồi mới được đi lên.
Cuối cùng, vẫn là Niên Sanh tới hỗ trợ, nàng mới có thể lên bờ trước khi trời tối.
"Đa..."
Nàng đang muốn đa tạ Niên Sanh, hắn lại không thèm để ý, xoay người bỏ đi.
Vân Trân nhìn theo bóng dáng hắn, tâm tình cũng có vài phần phức tạp.
Bình Nhi cứ thế vài lần, Vân Trân liền đi tìm nàng ta.
Bình Nhi cũng không quanh co, nói thẳng là bên trên phân phó, nàng ta không thể không làm.
Thì ra lúc trước, Triệu Ngọc Dao thấy nàng ở Thanh Phong Quan, sau khi trở về liền hỏi thăm về Thượng Thanh biệt trang, biết nơi này chuyên trừng phạt hạ nhân, cho nên đặc biệt tìm người "tiếp đón" Vân Trân thật tốt.
Bình Nhi biết Vân Trân có bản lĩnh, Thượng Thanh biệt trang không giữ được nàng, cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội một người.
Cho nên khó xử Vân Trân vài lần xong, nàng ta liền cho người của Triệu Ngọc Dao trở về báo cáo.
...!
Thời gian cứ thế trôi đi.
Chớp mắt, mùa đông cũng sắp tới.
Hôm nay, Vân Trân làm việc xong trở về, Bình Nhi tới tìm nàng, nói nàng có thể đi rồi.
Đi?
Vân Trân sửng sốt.
"Trước kia ta cảm thấy ngươi có chút năng lực, không ngờ nhanh như vậy đã có thể rời đi.
Sau khi ra ngoài, đừng lại đắc tội với người ta, ta nghĩ ngươi cũng không muốn gặp lại ta đâu."
Vân Trân nhìn Bình Nhi, chỉ nói: