"Vâng, con tin sư phụ." Vân Trân nhìn ông ấy, chậm rãi nheo đôi mắt lại, cười nói.
Nàng biết Độc Thủ Y Tiên nói như vậy để an ủi nàng, đồng thời cũng muốn tự cổ vũ bản thân.
Nhưng sư đồ hai người đều là cao thủ trên phương diện y độc, đương nhiên biết rõ sự lợi hại của tình nhân cổ này.
Nếu Tô trắc phi đã nghĩ tới cách dùng tình nhân cổ khống chế Vân Trân, điều đó chứng minh cổ độc này đến nay chưa có ai giải được.
Có điều, có thể dùng tự do của nàng đổi lấy tự do của Độc Thủ Y Tiên cũng không tính là chuyện xấu.
Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc (*).
(*) 塞翁失马,焉知非福: tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường (Điển tích: Một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: Làm sao biết đó không phải là phúc? ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa.
Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ.
Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân.
Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc.
Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.)
"Tiểu tử Triệu Húc kia, hắn..."
"Sư phụ." Vân Trân cắt ngang.
Nghe đến cái tên này, nàng không thể làm bộ không sao mà tươi cười nữa.
"Sư phụ, đồ nhi không muốn nhắc tới ngài ấy."
Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì mà thỏa hiệp với Tô trắc phi, quan hệ giữa họ đều không thể trở lại như trước.
"Nhưng..."
Độc Thủ Y Tiên định nói gì đó, cuối cùng chỉ đành im lặng.
...!
Ban đêm, Độc Thủ Y Tiên vội vã rời khỏi kinh thành.
Ông nói, ông nhất định sẽ thay Vân Trân tìm ra cách giải trừ cổ trùng.
Vân Trân cười cười, phất tay, trong bóng đêm tiễn ông ấy rời đi.
Chờ Độc Thủ Y Tiên biến mất trong đêm đen, nụ cười trên mặt Vân Trân dần phai nhạt, sắc mặt trở nên âm trầm.
...!
"Trân Nhi, ngươi và thiếu gia sao vậy? Hôm đó ở hoa viên gặp nhau, cũng không thấy ngươi nhìn ngài ấy, ngài ấy cũng không nhìn ngươi..." Hôm nay, Quả Nhi tới tìm nàng đòi điểm tâm ăn, khi nói chuyện, nàng ấy không nhịn được mà hỏi.
Nàng ấy vừa nói xong, nụ cười trên mặt Vân