Sau ngày đó, Vân Trân và Triệu Húc đều cố gắng tránh mặt nhau, dù đôi khi trong những trường hợp bất khả kháng phải gặp, Vân Trân cũng tận lực đứng trong góc tối, giảm bớt sự tồn tại của mình.
Mà Triệu Húc, mỗi lần Vân Trân thối lui, ánh mắt đều trở nên ảm đạm.
Tình huống này giữa họ rất nhanh đã bị Lưu Vân Bạch chú ý.
Có hôm, Lưu Vân Bạch cản đường nàng, nói bóng nói gió mà dò hỏi.
"Các ngươi cãi nhau à?" Lưu Vân Bạch tỏ vẻ hứng thú.
Vân Trân nghe xong, nhàn nhạt liếc nhìn hắn, muốn rời đi.
"Nè, đừng đi chứ!" Lưu Vân Bạch cản nàng, "Ta muốn nghe!"
"Con người ngài..." Vân Trân trừng mắt.
"Con người ta thế nào?" Lưu Vân Bạch một tay ôm vai, tay còn lại vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư, "Ta cảm thấy con người ta khá tốt.
Nếu ngươi và thiếu gia nhà ngươi cãi nhau, không bằng tới bên cạnh ta đi.
Ít nhất, vì lợi ích, ta sẽ đối tốt với ngươi, cũng không ép buộc ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm."
"Ta nghĩ, chuyện nha hoàn của viện ta đi hay ở không nhọc lòng Tứ ca."
Đúng lúc này, Triệu Húc cùng Nguyên Bảo đi tới, lạnh lùng nhìn Lưu Vân Bạch.
Triệu Húc vừa xuất hiện, cả người Vân Trân liền cứng đờ.
Lưu Vân Bạch nhìn Triệu Húc, lại nhìn Vân Trân, khóe miệng cong lên ý cười giảo hoạt chờ xem kịch vui: "Vậy sao? Nghe A Húc nói như vậy, vi huynh càng cảm thấy hứng thú với nha hoàn này.
Đệ nói xem, vi huynh xin phụ vương nha hoàn này được không?"
"Tứ ca nói đùa à?" Triệu Húc lạnh mặt, thẳng cằm, nhìn Lưu Vân Bạch.
"Đệ cảm thấy vi huynh đang nói đùa sao?" Lưu Vân Bạch cười cười, đôi mắt đào hoa liễm diễm tỏ vẻ khiêu kích.
Bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng.
"Nếu không còn việc gì nữa, nô tỳ cáo lui trước."
Lúc này, Vân Trân đứng bên cạnh lên tiếng.
Nàng hành lễ với hai người, không đợi bọn họ nói chuyện, liền xoay người rời đi.
Nhân vật chính đã đi rồi, Lưu Vân Bạch và Triệu Húc cũng