Nghe vậy, Triệu Húc thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nằm về giường, sắc mặt tái nhợt mà nhìn chằm chằm màn che đỉnh đầu.
May mà không có.
Nếu không, để mẫu phi biết chuyện hắn nhờ Độc Thủ Y Tiên đổi tử cổ, mẫu cổ, bà chắc chắn sẽ giết Trân Nhi!
May mà, tạm thời giấu được.
Chỉ là khoảng thời gian tới, hắn vẫn nên không gặp Trân Nhi cho thỏa đáng.
Nếu không, để bị phát hiện...!
...!
Vân Trân không hề biết ngày đó sau khi nàng rời đi đã xảy ra chuyện gì.
Có điều Quả Nhi tới tìm nàng, nói khí sắc của thiếu gia gần đây hình như không tốt cho lắm.
Lúc trước vào mùa đông, cũng không thấy hắn dùng áo khoác, nhưng năm nay, không chỉ phủ thêm, thậm chí còn phủ thêm rất nhiều, cũng không biết làm sao.
Lúc ấy Vân Trân nghe xong chỉ ngẩn ra một lúc, không hỏi nhiều.
Sau đó, Quả Nhi lại tới tìm nàng, nói sức khỏe của thiếu gia hình như đã khôi phục, hôm nay ở trong viện nhìn thấy, khí sắc đã tốt hơn nhiều.
Nói rồi nàng ấy lại hỏi trừ tịch năm nay nàng định làm gì.
Vân Trân sửng sốt, lúc này mới nhớ, trong chớp mắt năm mới lại sắp đến.
Trừ tịch năm trước, bọn họ vừa từ Nam Hoang trở về.
Hôm trừ tịch, Ninh Vương dẫn theo chủ tử trong phủ vào cung tham dự yến tiệc, Tô trắc phi và Triệu Húc đều không ở đây, nàng và Quả Nhi, còn có Ngụy đại ca cùng đón năm mới.
Năm nay, nếu không có gì bất ngờ, mẫu tử Tô trắc phi chắc cũng sẽ theo Ninh Vương tiến cung.
Đến lúc đó, nha hoàn trong phủ lại rảnh rỗi.
"Có điều năm nay ta không thể ở bên ngươi." Quả Nhi thở dài, "Trước đây không phải ta có kể với ngươi ta ở kinh thành còn có ca ca sao? Mấy hôm trước, tẩu tẩu sinh cho ca ca ta một tiểu tử, ca ca gọi ta năm nay về nhà, cho nên không thể đi chơi với ngươi.
Ngươi định thế nào? Ngươi và người nhà đã không còn liên lạc, chi bằng vẫn đón năm mới cùng Ngụy đại ca đi.
Dù sao ngày đó Ngụy đại ca chắc cũng không có ai bên cạnh."
Quả Nhi nói xong, Vân Trân không tiếp lời.
Nàng biết tâm ý của Ngụy Thư Tĩnh dành cho nàng.
Năm trước mọi người cùng ăn tết,