Ngươi thật sự muốn làm như vậy?
Vâng.
Vãn bối đã nghĩ kỹ rồi, xin tiền bối thành toán.
Nhưng nếu hạ tử cổ trên người ngươi, vậy mỗi ngày ngươi sẽ phải chịu nỗi đau xuyên tim.
Nếu là Trân Nhi, chỉ cần nó không yêu ngươi thì sẽ không...!
Tiền bối không cần nói nữa, tâm ý vãn bối đã quyết, xin tiền bối thành toàn.
Ngươi, ngươi...!A, ngươi thật là...!Cuộc đời này của Trân Nhi có thể được người như ngươi yêu, thật không biết là phúc khí nó tu mấy kiếp...!
Tiền bối đừng nói thế, có thể yêu Trân Nhi mới là phúc khí của vãn bối.
A...!Hai ngươi thật là...!Mẫu phi của ngươi sai rồi...!
...!
Một lát sau, giọng nói đó lại lần nữa vang lên.
Tiền bối, vãn bối muốn nhờ ngài một chuyện.
Ngươi cứ nói.
Chuyện tử cổ mẫu cổ bị đổi, còn xin tiền bối thay vãn bối giấu giếm, đặc biệt là Trân Nhi, đừng để nàng ấy biết.
Tại sao? Tại sao không nó! Ngươi vì nó làm nhiều như vậy...!Nếu nó cho rằng người bị hạ tử cổ là nó, cho rằng ngươi thỏa hiệp với Tô trắc phi, coi nó như một quân cờ, vậy cả đời nó sẽ hận ngươi...!Ngươi...!Ngươi sao có thể nhẫn tâm với chính mình như vậy...!
Đây không phải nhẫn tâm...!Thân phận của ta, ngay từ lúc ta chào đời đã chú định nửa người rơi vào vũng bùn này.
Trừ khi vượt qua vũng bùn lên bờ, nếu không sẽ chết ở đây.
Ta đã như thế, thật sự không hi vọng kéo theo nàng ấy cùng ta chịu tội...!Chỉ cần nàng ấy có thể rời xa thị phi nơi này, bình bình an an, ta đã thỏa mãn...!
Ngươi đó...!A, lão nhân cũng không biết phải nói gì...!Thôi, nếu đây đã là lựa chọn của ngươi, ta cũng không ngăn cản.
Dù sao lão nhân cũng có tư tâm, cũng muốn nha đầu kia sống tốt...!Có điều ngươi yên tâm, nếu ngươi đã vì đồ nhi của lão nhân làm nhiều việc như vậy, cả đời này lão nhân quyết sẽ thay ngươi tìm ra cách giải tử cổ...!
Đa tạ, tiền bối.
...!
Cảnh tượng nửa tháng trước tái hiện trong mộng.
Khi đó, sau khi Độc Thủ Y Tiên hồi kinh, mẫu phi đã nói dự định của bà với hắn.
Ngay lúc biết được chuyện này, trước khi Độc Thủ Y Tiên đi gặp Trân Nhi, hắn cản ông ấy lại, thỉnh cầu Độc Thủ Y