"Cô nương khách khí.
Với thân thủ của cô nương, cho dù vừa rồi không có người của tại hạ tương trợ, cô nương cũng có thể thoát hiểm." Triệu Húc nói.
Thiếu nữ kia nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền cười nói: "Con người ngươi thật thú vị, hoàn toàn không giống công tử thế gia ở kinh thành mà Đại ca ta kể."
Nàng tươi cười sang sảng hòa phóng, khiến người ta nhớ tới nắng gắt tháng bảy.
Lúc này, nàng đặt tay bên miệng, thổi một tiếng.
Rất nhanh, một con hãn huyết bảo mã từ trong rừng chạy ra.
Nam nhân Vân Hán Quốc thích ngựa, nam nhân Triệu gia càng như vậy.
Thời điểm con ngựa kia xuất hiện, Triệu Húc không nhịn được mà trước mắt sáng ngời.
Thiếu nữ nhìn thấy phản ứng của hắn, xoa đầu con hãn huyết bảo mã kia, nói: "Đây là Tia Chớp." Nói xong, nàng bắt lấy yên ngựa xoay người ngồi lên, động tác tiêu sái lưu loát mang theo vài phần soái khí.
"Nè, ta tên Liễu Trản Anh.
Ngươi tên gì?" Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Triệu Húc.
Triệu Húc lui một bước, tự giới thiệu: "Ta tên Triệu Húc.
"Triệu Húc." Liễu Trản Anh nói, "Hôm nay ta phải vội về nhà, chờ ngày sau rảnh rỗi sẽ đến tìm ngươi."
Dứt lời, hai chân ôm bụng ngựa, Tia Chớp đúng là giống như tia chớp, lập tức phóng đi.
Rất nhanh, một người một ngựa đã biến mất khỏi tầm mắt.
Liễu Trản Anh?
Triệu Húc cúi đầu.
Liễu gia có người hồi kinh?
Cũng không trách hắn đoán ra thân phận của Liễu Trản Anh, bởi vì diện mạo Liễu Trản Anh cùng đường ca của nàng Liễu Minh Cẩn có vài phần tương tự.
Huống hồ, thời điểm nàng đối phó đám thích khách kia, mỗi một chiêu đều sạch sẽ lưu loát, hoàn toàn không có chiêu thức hoa lệ gì, rất giống người ở trên chiến trường.
"Thiếu gia, cô nương kia thật đáng sợ." Lúc này, Nguyên Bảo mới hoang mang chạy tới, "Một roi đã quật ngã tráng hán xuống đất, ánh mắt lại hung như vậy, đúng là quá..."
"Gì hả?"
Không đợi Nguyên Bảo nói xong, Triệu Húc