Dương Tử Minh trầm mặc.
Một lát sau, ông ta trầm giọng: "Ta biết bản thân nợ Bạo Tuyết.
Nhưng chuyện năm đó, một người ngoài như ngươi căn bản không hiểu.
Chủ công có ân với ta, ta không thể quên ngài ấy bị người ta hại chết thế nào." Nói tới đây, ông ta dừng một chút, "Vân đại phu, ta biết ngươi có ý tốt.
Ngươi đã cứu ta, ta đây khuyên ngươi một câu, sau khi trở về, cố gắng tránh xa người Triệu gia một chút.
Nước trong hồ đã vẩn đục, ngươi không muốn kéo vào thì phải nhanh chóng bứt ra."
Vân Trân bỗng có dự cảm chẳng lành.
Nàng cảm thấy Lệ Bạo Tuyết tới quân doanh Liễu gia, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Trước khi rời đi, Vân Trân hỏi về Ngụy Thư Tĩnh.
Dương Tử Minh nói, hôm ấy Ngụy Thư Tĩnh ở lại cản phía sau, bọn họ lợi dụng thuật cơ quan giữ chân y ở sau núi.
Đến khi Triệu Húc dẫn binh tới, bọn họ phái người đi xem xét, đã không thấy bóng dáng Ngụy Thư Tĩnh đâu, có lẽ đã tự mình chạy thoát.
Còn về đi đâu, Dương Tử Minh không biết.
Ở chỗ Dương Tử Minh cũng không có manh mối, Vân Trân mang tâm sự nặng nề theo Triệu Húc rời đi.
Triệu Húc thấy nàng ưu sầu, đoán được nàng đang lo cho Ngụy Thư Tĩnh.
Hắn vốn định an ủi, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tuy từ phương diện nào đó, A Tĩnh là tình địch của hắn, nhưng cũng là huynh đệ của hắn, A Tĩnh mất tích, trong lòng hắn cũng khó chịu.
Sau khi xác định Dương Tử Minh không sao, Lệ Bạo Tuyết liền theo Liễu Trản Anh tới đại doanh của Liễu gia ở Bắc cương.
Mấy người Vân Trân ở lại Lâm Châu thành mấy ngày, tìm kiếm Ngụy Thư Tĩnh.
Nhưng Ngụy Thư Tĩnh giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại chút tung tích.
Không có tin tức, đó là tin tức tốt nhất.
Vân Trân an ủi mình như thế.
Nàng vốn định tiếp tục ở lại Lâm Châu thành tìm Ngụy Thư Tĩnh, nhưng vương phủ ở kinh thành vẫn luôn thúc giục không ngừng.
Lúc trước, Triệu Húc ở lại Lâm Châu thành, dẫn binh tấn công Bạo Tuyết trại, giải thích với kinh thành là cứu Lưu Vân Bạch.
Nhưng hiện giờ, Lưu Vân Bạch đã được tự do, bọn họ