Vân Trân theo A Cửu quay lại trong núi.
Trên đường, A Cửu không ngừng sốt ruột.
Tâm trạng của Vân Trân cũng rất có áp lực, không nói gì.
Chờ Vân Trân tới trước giường nhìn Lý nãi nãi đã thoi thóp, vành mắt lập tức đỏ lên.
"Nãi nãi." Vân Trân bổ nhào tới, nắm lấy tay bà, gọi.
Lý nãi nãi từ trong hôn mê dần tỉnh lại.
Bà thở dốc, đôi mắt không có ánh sáng hướng về phía nàng.
"Khuê...!Khuê nữ..." Lý nãi nãi gian nan nói, "Nãi nãi sắp không xong rồi...!Trước khi lâm chung, người không yên lòng nhất chính là...!A Cửu.
Hi vọng ngươi có thể thay nãi nãi chiếu cố nó một khoảng thời gian...!Chờ nó trưởng thành, có..."
...
Cuối cùng, Lý nãi nãi vẫn không thể kiên trì tới hoàng hôn.
"A a a."
A Cửu bổ nhào vào người bà, ôm thi thể gào khóc.
"A a" không thành câu, cực giống con thú nhỏ thương tâm đến cực điểm.
Vân Trân đứng phía sau hắn, khóe mắt dần ướt át.
Nàng vẫn còn nhớ những buổi trưa, bọn họ nằm ngoài sân phơi nắng, những chuyện lão nhân kể với nàng.
Cũng nhớ trước khi đi, lão nhân đứng ở cửa đưa tiễn nàng.
...
Từng màn hiện lên trước mắt.
Tuy rằng ngắn ngủi, nhưng lại thâm tình.
Lúc này, Triệu Húc từ Lâm Châu thành tới, đi đến phía sau, duỗi tay ôm nàng.
Vân Trân xoay người, vùi đầu vào lòng hắn khóc thút thít.
Được Triệu Húc hỗ trợ, bọn họ chôn cất Lý nãi nãi.
Sau khi Lý nãi nãi hạ táng, A Cửu vẫn luôn quỳ trước mộ.
Vân Trân thấy vậy, vô cùng khổ sở.
"Cùng nô tỳ qua đây một chút." Nàng xoay người, đi qua bên cạnh.
Triệu Húc theo sau, biết nàng có chuyện muốn nói với hắn.
Hai người vào nhà.
"Trước khi lâm chung, Lý nãi nãi phó thác A Cửu cho nô tỳ." Vân Trân nhìn về hướng A Cửu, "Nó từ nhỏ đã ở trong núi, rất ít giao tiếp với người bên ngoài.
Nếu để nó ở lại đây, nô tỳ không yên lòng.
Hiện tại nó không còn người thân, vừa lúc nô tỳ cũng chỉ có một mình.
Nô tỳ muốn nhận nó làm đệ đệ, đưa nó cùng hồi kinh."
"Nàng muốn làm gì thì cứ việc làm.
Bên phía mẫu phi, ta