Nàng mới đi không bao lâu, Hắc đại nhân lại ngậm một con chim sẻ khác từ bên ngoài nhảy vào.
Nó vốn muốn khoe "món đồ chơi" của mình, kết quả không ngờ trong phòng lại không có ai.
Hắc đại nhân tức giận tới nghiến răng.
...
Bên này, Vân Trân theo Bích Diên tới viện của Tô trắc phi.
Tô trắc phi và Triệu Húc còn nói chuyện bên trong, cho nên Vân Trân chờ bên ngoài.
Rất nhanh, Triệu Húc từ bên trong đi ra.
Vẻ mặt hắn thoạt nhìn hơi ngưng trọng.
Có điều, thời điểm nhìn thấy Vân Trân, hắn lại khôi phục dáng vẻ trước đó, giống như điều Vân Trân vừa thấy đều là ảo giác của nàng.
"Nô tỳ thỉnh an thiếu gia." Vân Trân hành lễ.
Triệu Húc vẫy tay, ý bảo nàng vào trong.
Ngay lúc nàng định đi vào, bên tai truyền tới tiếng của Triệu Húc: "Đừng đồng ý."
Vân Trân ngây ra một lúc, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi vào, Tô trắc phi ngồi ở ghế trên.
Vân Trân hành lễ.
Tô trắc phi nhìn nàng chằm chằm.
Cả người Vân Trân căng chặt, không nói gì.
"Vừa rồi Húc Nhi nói với ta một chuyện, ta cảm thấy rất thú vị." Đột nhiên, Tô trắc phi lên tiếng.
Vân Trân nhíu mày.
"Húc Nhi nói, nó thích ngươi, bảo ta đừng động vào ngươi."
Vân Trân cúi đầu, hai tay nắm chặt.
"Ha, ngươi có cảm thấy buồn cười không?"
Vân Trân nhấp môi, không đáp.
Tô trắc phi dùng ánh mắt lạnh băng đánh giá Vân Trân nói: "Từ nhỏ tới lớn Húc Nhi luôn là hài tử rất hiểu chuyện, không hề xằng bậy.
Nó tuân thủ lễ nghi, tôn kính trưởng bối, biết tiến biết lùi, là công tử được người người khen ngợi.
Nó chưa bao giờ để người ta biết nó thích cái gì, cũng chưa từng yêu cầu ta điều gì.
Nhưng vừa rồi, nó lại nói với ta, nó thích ngươi.
Đây là lần đầu tiên trong mười sáu năm qua, nó nghiêm túc nói với ta nó thích một thứ, hơn nữa còn là một người."
Thời điểm Tô trắc phi nói tới đây, bầu không khí trong phòng ngưng trọng lại.
May mà Triệu Húc chỉ nói thích, nếu Triệu Húc lặp lại những lời ngày ấy nói với nàng, muốn cưới nàng làm vợ, thậm chí nguyện ý vì nàng mà