Sau khi lấy lại túi tiền, Vân Trân mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sau này không được đụng vào đồ của ta.
Nếu còn có lần sau, sẽ không đơn giản là ngân châm như vậy."
"Ta biết, ta biết...!Ta sau này không dám nữa..." Nha hoàn thân thể cường tráng kia sợ hãi gật đầu.
"Còn nữa, không được phép nói chuyện vừa rồi với người khác."
Nha hoàn kia chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Vân Trân thấy ả thật sự bị nàng dọa sợ, lúc này mới yên tâm xoay người, thu dọn hành lý vừa bị ả làm cho rối tung hỗn loạn.
"Vậy, tay của ta..."
"Một canh giờ sau tự nhiên sẽ khỏi."
Hiện giờ tay của nha hoàn kia, sau khi hết đau, tạm thời mất đi tri giác.
Vân Trân có cách giúp ả.
Nhưng nàng không muốn.
Chỉ có khiến ả khắc sâu, ả mới có thể coi lời Vân Trân nói là thật.
Nếu không, tái phạm thì sao đây?
...
Đêm đó, nha hoàn cùng phòng ngoan ngoãn rất nhiều.
Sáng sớm tỉnh dậy, ả không dám nhìn thẳng vào Vân Trân.
Vân trân cũng không muốn nhắc nhở ả đừng như vậy khiến người ta chú ý, nàng chính là muốn để người sau lưng biết, nàng không dễ bị bắt nạt.
Dùng bữa sáng xong, Vân Trân được điều tới quét tước phòng của Tô Thanh Loan.
Hỉ Nhi cắn hạt dưa, vốn chờ xem bộ dáng Vân Trân bị khi dễ thảm thiết, kết quả không ngờ, lại thấy một Vân Trân thần thanh khí sảng.
Mà nha hoàn cùng phòng vốn được nàng ta bày mưu tính kế, sắc mặt lại đối lập với nàng.
Cái này, ai khi dễ ai, vừa nhìn liền biết.
"Hỉ Nhi tỷ tỷ sao vậy?" Vân Trân tỏ vẻ vô tội.
"Ngươi, ngươi..." Hỉ Nhi chỉ vào nàng, tức giận đến ném hạ dưa trên bàn, dậm chân chạy đi.
"A, lại phải quét tước."
Nha hoàn đi cùng Vân Trân bĩu môi.
Vân Trân không nói chuyện.
...
Hỉ Nhi tức giận, chạy đi cáo trạng với Tô Thanh Loan.
Vừa lúc Tôn Thúy Nga ở trong phòng Tô Thanh Loan.
Tôn Thúy Nga nghe xong, hơi kinh ngạc: "Tô phi