"Trân Nhi, tiểu thư kêu ngươi qua một chuyến."
Vân Trân vừa làm xong công việc Hỉ Nhi giao, còn chưa kịp thở một hơi, lại có nha hoàn tới tìm.
Vân Trân nhíu mày.
Không biết Tô Thanh Loan lại định làm gì?
Sau đó, nàng tới phòng của Tô Thanh Loan.
.
Đam Mỹ Hài
Trong phòng, Tôn Thúy Nga đã rời đi trước, chỉ còn Tô Thanh Loan và nha hoàn tâm phúc của nàng ta.
"Biểu tiểu thư." Vân Trân hành lễ.
"Ngươi tới vừa lúc, tới đây xem."
Tô Thanh Loan thấy nàng, vẫn giữ thái độ hòa thuận, ngay cả Hỉ Nhi phía sau nàng ta cũng không hề trợn mắt với Vân Trân.
Vân Trân sửng sốt, bỏ qua nghi hoặc trong lòng, đi đến trước mặt Tô Thanh Loan.
Tô Thanh Loan bắt lấy tay nàng, kéo nàng ra sau bình phong.
Trên giá phía sau bình phong treo vài bộ xiêm y, đều là lụa mỏng, liễu lục đào hồng, thoạt nhìn không giống đồ của nữ tử đàng hoàng mặc.
"Ngươi tới thử xiêm y này xem."
"Biểu tiểu thư, người làm gì vậy?" Vân Trân làm ra vẻ kinh hoảng.
"Ngươi đừng lo lắng, tiểu thư nhà ta chỉ là muốn vẽ mấy bức họa ở hoa viên, bảo ngươi mặc xiêm y kia chính là muốn mượn ngươi làm nhân vật để vẽ." Lúc này, Hỉ Nhi cười nói.
"Đi...!Đi hoa viên?" Vân Trân mở to hai mắt.
Nếu ở thời hiện đại, những xiêm y này không phải quá lộ liễu.
Dù sao vào mùa hè, nữ hài tử mặc váy ngắn trên đường chỗ nào cũng có.
Nhưng ở thời đại này, đống xiêm y kia đại diện cho "phong trần", "không tuân thủ nữ tắc", "trụy lạc"...!
Nếu nàng thật sự mặc xiêm y này, đừng nói ở hoa viên đứng một lúc, chỉ sợ còn chưa ra khỏi cổng lớn viện của Tô Thanh Loan đã bị người ta trêu chọc.
Tô Thanh Loan đang có ý đồ gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
"Biểu tiểu thư, nô tỳ không dám." Vân Trân quỳ xuống.
"Ngươi không muốn?" Sắc mặt Tô Thanh Loan ngay lập tức