Hỉ Nhi dùng toàn lực véo.
Lần này, Vân Trân cảm giác thịt trên cánh tay mình sắp bị Hỉ Nhi kéo xuống.
Nàng kêu lên thảm thiết.
Chịu đựng đau đớn, vung tay đẩy Hỉ Nhi đi.
"Ngươi cũng dám đẩy ta!" Hỉ Nhi giận dữ.
Dứt lời, nàng ta đưa tay tát Vân Trân một cái.
Loảng xoảng!
Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài một cước đá văng.
Ngay lúc đó, Triệu Húc trông thấy bàn tay Hỉ Nhi giáng xuống mặt Vân Trân.
Bang!
Đánh vào mặt Vân Trân, đồng thời cũng đánh vào trái tim hắn.
Hắn nghĩ cũng không nghĩ, lập tức tiến lên, trực tiếp đá vào bụng Hỉ Nhi, khiến Hỉ Nhi bay đi.
"Thiếu gia!"
"Biểu thiếu gia!"
"Biểu ca!"
...!
Tức khắc, người trong phòng Tô Thanh Loan đều khiếp sợ.
Bọn họ chưa từng thấy Triệu Húc tức giận như vậy, thật giống như Tử Thần từ địa ngục đến, cả người tản ra lạnh băng.
Triệu Húc không màng tới Tô Thanh Loan kinh hoàng thất thố, vội đến trước mặt Vân Trân.
Hắn nhìn cả người Vân Trân chật vật, tóc tai tán loạn, mặt bị đánh sưng, trên vai lốm đốm hồng hồng, có bị người ta véo, có bị người ta dùng móng tay cào...!Y phục trên người cũng rách nát...!
Giờ khắc này, tất cả lý trí đều bị cảnh tượng trước mắt thiêu đốt.
Vân Trân cúi đầu, không nhìn hắn.
Nàng biết bản thân bây giờ chật vật thế nào.
Rất nhanh, Triệu Húc cởi áo khoác trên người, khoác lên người nàng, bế nàng lên.
Vân Trân dựa vào hắn, vùi đầu vào lòng hắn.
Tô Thanh Loan khiếp sợ nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc không hề ở lại thêm giây phút nào, hắn có thể cảm nhận người trong lòng bắt đầu run lên bần bật.
Hắn bế Vân Trân, không hề quay đầu mà ra ngoài.
Thời điểm đi ngang cửa viện, Tô trắc phi nghe tin chạy tới.
Nhìn thấy Tô trắc phi, hắn cũng không nói gì, lập tức rời đi.
Tô trắc phi nhíu mày, trực tiếp vào phòng Tô Thanh Loan.
"Tiểu thư, người cũng thấy rồi đấy, Trân Nhi kia thật sự quá đáng giận..."
Vừa rồi một đá của Triệu Húc thiếu chút khiến Hỉ Nhi không đứng dậy nổi.
Hiện