Nàng lấy ra một cây ngân châm vặn ổ khóa.
Rất nhanh, "Rắc" một tiếng, xích sắt được nàng mở ra.
Nàng vội tháo xích sắt xuống, mở cửa.
"Thiếu..."
Cửa vừa mở, đầu Triệu Húc liền nện lên vai nàng.
Vân Trân run lên, chỉ cảm thấy dựa vào nàng không phải một người, mà là một khối sắt rất nóng, nóng đến hốt hoảng.
"Thiếu gia, thiếu gia ngài làm sao vậy?" Vân Trân sốt ruột muốn bắt mạch cho hắn.
Nhưng tay lại bị Triệu Húc nắm lấy.
"Thiếu gia?" Nàng kinh ngạc ngẩng đầu.
Triệu Húc cũng nâng đầu lên.
Vân Trân nhìn sắc mặt hắn hồng hồng, ánh mắt cũng nóng như lửa...!
Lập tức, nàng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
"Rời...!Rời khỏi nơi này trước..." Triệu Húc nắm tay Vân Trân, cố gắng áp chế khát vọng trong lòng, nghẹn ngào nói.
Thật ra hắn biết, lựa chọn tốt nhất của bản thân hiện giờ là rời xa người trước mặt.
Nhưng lý trí là một chuyện, giờ phút này thân thể đã không còn chịu lý trí khống chế, ngược lại còn giữ chặt nàng.
Vân Trân nhớ tới cánh cửa vừa bị khóa, vội nhìn lướt qua phía sau hắn, liền thấy trên giường có một thiếu nữ sắc mặt phiếm hồng.
Nhìn bộ dáng kia, hình như là Tô Thanh Loan.
Chẳng lẽ...!
Nàng nhíu mày.
"Được." Nàng không nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn đưa Triệu Húc rời xa nơi này, cái nơi bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới.
Còn về thuốc bị hạ trên người Triệu Húc, nàng từng có kinh nghiệm, biết giải thế nào.
...!
Vân Trân vội dẫn theo Triệu Húc hơi thở ngày càng nặng nề về phòng của họ.
Trong phòng không có ai khác, Nguyên Bảo và nha hoàn đều không ở đây.
Vân Trân để Triệu Húc ngồi xuống ghế.
"Thiếu gia, ngài ở đây chờ một lát, để nô tỳ đi chuẩn bị."
Vân Trân nói xong, liền muốn ra ngoài.
Nhưng tay nàng vừa đụng vào cửa, phía sau lập tức có một bàn tay vươn tới, đóng cửa lại.
Sau đó, cả người nàng bị thân thể nóng bỏng ôm chặt, hơi thở nặng nề rơi xuống bên tai.
"Thiếu...!Thiếu gia...!Ngài muốn làm gì? Buông nô tỳ ra, nô tỳ còn phải đi lấy thuốc...!Giải...!Cho thiếu