Đặc biệt là sau khi Tô Thanh Loan biết bản thân hao hết tâm tư, cuối cùng lại may hỉ phục cho Vân Trân, càng tức giận tới muốn hộc máu.
Rầm.
Tô Thanh Loan đập nát bình hoa trước mặt.
"Thả ta ra ngoài! Ta muốn gặp cha ta! " Tô Thanh Loan chạy tới cửa, hét lớn.
Nhưng cửa đã bị khóa lại, nàng ta kéo thế nào cũng không mở được.
Tô Thanh Loan giận tới mặt đỏ bừng.
Từ sau ngày đó, cha và gia gia nàng ta cứ nhốt nàng ta trong phòng, không cho nàng ta rời đi.
Nàng ta muốn đi tìm Triệu Húc, muốn tìm Triệu Húc cầu xin, muốn hắn giúp mình.
Nhưng nàng ta không thể rời khỏi căn phòng này!
Ý của cha và gia gia nàng ta, đại khái là muốn nàng ta gả cho Mã Tài.
Đúng, chính là đứa con bất hiếu của Mã Phú Quý thiếu chút khiến Mã gia bại sản, Mã Tài!
Nàng ta sao có thể gả cho Mã Tài?
Mã Tài là người thế nào?
Dựa vào đâu mà cưới nàng ta?
Cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga!
Nhưng người Mã gia lại nói nếu Tô gia không gả nữ nhi qua, bọn họ sẽ nói chuyện xảy ra hôm đó với bên ngoài, để xem sau này trong Giang Nam thành, còn ai dám cưới nữ nhi Tô gia đã thất trinh hay không?
Hiện giờ, nàng ta chính là sự sỉ nhục của Tô gia!
Nghĩ vậy, Tô Thanh Loan càng điên cuồng.
Đốc đốc đốc!
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Đúng lúc này, có người gõ cửa sổ.
Tô Thanh Loan ngây ra một lúc, nhanh chóng đi qua.
Để đề phòng nàng ta bỏ trốn, cửa sổ cũng bị đóng đinh từ bên ngoài.
Tô Thanh Loan chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Hỉ Nhi.
"Tiểu thư, tiểu thư thật tốt quá!" Hỉ Nhi nhìn thấy Tô Thanh Loan, kích động.
"Hỉ Nhi! Hỉ Nhi, mau thả ta ra ngoài, mau thả ta ra ngoài!" Tô Thanh Loan gọi, "Ta không muốn gả cho Mã Tài, ta không muốn gả cho Mã Tài!"
"Tiểu thư, nô tỳ cũng không có cách thả người ra, có điều! Tiểu thư có thể tự mình cứu mình.
"
!
Không bao lâu, Hỉ Nhi vội vội vàng