Vân Trân mang thuốc tới, vừa lúc nhìn thấy, vội đặt chén thuốc lên bàn, liền chạy đi đóng cửa sổ lại.
"Ta không sao.
" Triệu Húc buông bút, nói.
Vân Trân không nói gì, chỉ đưa chén thuốc tới trước mặt hắn.
"Lại uống?" Triệu Húc làm mặt khổ.
Từ lúc hắn ngất xỉu, mỗi ngày Vân Trân lại đổi phương thuốc, hơn nữa những thứ thuốc đó ngày càng đắng hơn.
Hắn kháng nghị, nhưng Vân Trân lại nghiêng đầu nhìn hắn: "Nếu thiếu gia nói thật với nô tỳ, vậy có thể không miễn uống thuốc.
"
"Ta có thể gạt nàng chuyện gì!" Hắn hậm hức sờ mũi, cúi cùng chỉ đành cắn răng uống hết.
Chỉ là mỗi lần Vân Trân mang thuốc tới, đầu lưỡi của hắn đều phải chịu khổ một chút.
!
Vân Trân nhìn chằm chằm hắn uống thuốc, mãi đến khi không sót một giọt nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng Triệu Húc đã tỉnh lại, nhưng sức khỏe của hắn ngày càng kém đi.
Ban đầu, Vân Trân không kiểm tra tật xấu gì.
Nhưng hai ngày trước, thời điểm nàng bắt mạch cho Triệu Húc, phát hiện hình như tâm thất có vấn đề.
Lúc ấy, trong đầu nàng lóe lên một ý niệm.
Nhưng ý niệm đó đi quá nhanh, nàng còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, đã không thấy bóng dáng đâu.
Cuối cùng, đáy lòng chỉ còn lại bất an.
"Nàng nhìn ta làm gì?" Triệu Húc uống xong, thấy nàng vẫn không nhúc nhích mà nhìn mình chằm chằm, liền không nhịn được mà chọc vài câu, "Chẳng lẽ, phát hiện nàng đã thích ta rồi?"
"Nô tỳ thích thiếu gia, thiếu gia thật sự vui vẻ như vậy?" Vân Trân nhướng mày hỏi.
"Nàng nghĩ thế nào?"
Vân Trân cười lạnh: "Chẳng lẽ thiếu gia đã quên nô tỳ bị hạ tử cổ sao? Nếu thích thiếu gia, nô tỳ sẽ chết.
"
Lời này, thật ra cũng theo bản năng muốn dò hỏi.
"Vậy thì đừng thích quá nhiều.
" Triệu Húc duỗi tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương trên tóc nàng, "Chỉ cần thích một chút! Một chút là được! Thích một chút, tử cổ sẽ không phát tác.
"
"Nhưng tình cảm của con người há có thể chịu sự không chế!"
Dứt lời, Vân Trân tránh hắn, mang chén thuốc rời đi.
Nàng vừa xoay người, nụ cười trên mặt Triệu