Bởi vì ánh mắt Triệu Húc nhìn nàng ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Chúng ta vào trong rồi nói.
Muội nghĩ biểu ca cũng không hi vọng chuyện này bị người khác nghe thấy." Nói xong, Tô Thanh Loan liền vào thư phòng.
Triệu Húc lạnh mặt, đi theo.
Bọn họ vừa tránh đi, sau góc tường bên cạnh, một người xuất hiện.
Vân Trân duỗi tay đè vách tường lại, cắn môi, trong ánh mắt tràn ngập không thể tin được.
...!
Trong thư phòng.
Tô Thanh Loan vốn cho rằng Triệu Húc sẽ thề thốt phủ nhận, hỏi nàng ta làm sao biết được?
Nếu Triệu Húc hỏi, vậy nàng ta sẽ nói với hắn, nàng ta căn cứ vào quan sát của mình cùng những gì Nguyên Bảo nói, biết được.
Nhưng cố tình, Triệu Húc không hỏi gì cả, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng ta.
Triệu Húc như vậy khiến Tô Thanh Loan cảm giác xa lạ, trong lòng cũng bồn chồn theo.
Có điều rất nhanh, nàng ta liền điều chỉnh lại.
Dù sao hiện giờ, người nắm lợi thế trong tay là nàng ta!
"Xem ra biểu ca đã thừa nhận." Tô Thanh Loan nói, "Không biết sau khi cô mẫu nghe được tin này sẽ xử trí Trân Nhi cô nương thế nào? Dù sao, với tình cảm biểu ca dành cho Trân Nhi cô nương, giữ nàng ấy ở bên, trăm hại mà không một lợi!"
"Muội cảm thấy chỉ với suy đoán của muội, không có bằng chứng thực tế, mẫu phi sẽ tin sao?"
"Cô mẫu luôn anh minh." Tô Thanh Loan ngẩng đầu, dịu dàng nhìn hắn, "Chỉ cần có kẻ làm hại biểu ca, cho dù hoài nghi, cô mẫu cũng sẽ diệt trừ ả!"
Lời Tô Thanh Loan nói khiến Triệu Húc nhăn mày.
Hắn không thể không thừa nhận, Tô Thanh Loan nói đúng.
Chỉ cần Tô Thanh Loan gieo hạt giống nghi kỵ trong lòng mẫu phi, hạt giống này sớm muộn gì cũng nảy mầm.
"Vậy muội muốn thế nào?" Triệu Húc hỏi.
"Biểu ca đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn muội." Tô Thanh Loan ôm ngực, liếc mắt đưa tình mà nhìn Triệu Húc, "Thanh Loan cũng không có ý uy hiếp biểu ca.
Thanh Loan thích biểu ca, đương nhiên sẽ không hại biểu ca.
Thanh Loan chỉ là muốn giúp biểu ca, biểu ca ngàn vạn đừng hiểu